“Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Thanh Long sứ Lý Tâm Nguyệt là truyền nhân Tâm kiếm, con gái của trủng chủ Kiếm Tâm Trủng; Chu Tước sứ là tam thành chủ Tuyết Nguyệt Thành, Thương Tiên duy nhất trên thế gian; Huyền Vũ Sứ Đường Liên Nguyệt là đệ nhất nhân trong thế hệ này của Đường môn, người thừa kế chức Đường lão thái gia tương lai; cả ba vị Thủ Hộ này đều cực kỳ nổi tiếng. Nhưng chỉ có Bạch Hổ Sứ là đeo mặt nạ quỷ, mái tóc bạc trắng, không ai biết thân phận chân chính của hắn.” Tô Mộ Vũ nhìn cây dù rách nát trong tay, quay sang Tô Triết: “Vừa rồi giao chiến, Triết thúc có suy đoán gì về thân phận của hắn không?”
“Vô Cực côn là chí bảo của Hoàng Long sơn.” Tô Triết chậm rãi nói: “Có lẽ người này xuất thân Đạo môn?’
Tô Mộ Vũ cúi đầu trầm ngâm, sau đó lắc đầu: “Hắn không phải là người trong Đạo môn, Ta thấy rất bất an, hắn còn đáng sợ hơn Lý Tâm Nguyệt.”
“ồ? Ngươi cảm thấy Bạch Hổ còn trên cả Thanh Long?” Tô Triết nghi hoặc.
“Lý Tâm Nguyệt chỉ muốn Thiên Khải Thành yên ổn, chỉ cần ta không chạm tới giới hạn của cô ấy, cô ấy sẽ không ra tay với chúng ta. Nhưng người này thì không giống, vừa rồi hắn tới vì cái gì, ta không đoán ra, hắn đi vì sao, ta cũng không đoán ra. Hắn có mục đích riêng, hơn nữa tâm tư rất sâu.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài.
Tô Triết mỉm cười vẫy tay: “Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, lúc trước luôn là chúng toa gây chuyện cho người khác, bây giờ tới phiên người khác gây chuyện cho chúng ta, cũng coi là gậy ông đập lưng ông. Bao giờ gọi thoằng nhoãi Xương Hòa tới đuây?”
“Đợi một lát.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói.
“Ài, sao cứ phoải u sầu ảo não như có thâm thù đại hận vậy, đã tới Thiên Khải Thành rồi, ta dẫn ngươi tới chỗ thú vị nhé?” Tô Triết vỗ vay Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Những nơi nổi tiếng trong Thiên Khải Thành thì ta đều đến cả rồi.”
“Đến đâu roài?” Tô Triết hỏi.
“Thiên Khải Thành, Khâm Thiên Giám, Vấn Thiên Thạch, Long Khởi Viên...” Tô Mộ Vũ từ từ liệt kê.
Tô Triết vội vàng xua tay: “Ngừng ngừng ngừng ngừng, mấy nơi chó má gì vậy!”
Tô Mộ Vũ gãi đầu: “Đó là những nơi nổi danh nhất Thiên Khải Thành mà.”
“Ta nhổ vào!’ Tô Triết chửi một câu rất thuần thục: “Nơi nổi tiếng nhất trong Thiên Khải Thành phải là...”
Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hoàng cung?” “Giáo Phường Ti!” Tô Triết cao giọng nói.
Mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, từng chiếc đèn lồng được châm lửa.
Phân nửa Thiên Khải Thành bắt đầu chìm vào giấc ngủ say, còn ở nơi này chỉ vừa thức tỉnh.
Giáo phường ti, tam thập nhị các.
Từng dãy đèn lồng treo trên không trung, bên dưới là Tô Triết tay cầm phật trượng, trên phật trượng treo một bình rượu, vừa lắc lư vừa đi đường: “Mộ Vũ à, tới Thiên Khải Thành mà không biết đường tới đây dạo chơi à?”
“Ta...” Tô Mộ Vũ không biết nên trả lời ra sao, đành đáp: “... không biết đường.”
“Có lý, có lý, cái nơi thế này đi một mình thì rất dễ lạc đường.” Tô Triết lung lay phật trượng, rượu bên trong vẩy ra ngoài, Tô Triết há mồm uống một ngụm rượu. “Rượu không say người, người tự say.”
“Tô Triết, thúc uống rượu như vậy từ lúc nào?” Tô Mộ Vũ nghi hoặc. Tô Triết cười ngại ngùng: “Vì làm vậy có vẻ phong lưu.”
“Thúc, vì sao tiếng phổ thông của thúc lại khá hơn rồi.” Tô Mộ Vũ lại hỏi. Tô Triết lại cười ngại ngùng: “Sao ngươi loắm lời thuế!”
“Thế thì Triết thúc, buây giờ chúng toa đi đâu đuây?” Tô Mộ Vũ lại hỏi.
“Bách Hoa Lâu trăm hoa đua nở, trăm hoa nở đón mỹ nhân về.” Tô Triết lung lay bầu rượu trên phật trượng: “Đương nhiên là tới Bách Hoa Lâu.”
“Bách Hoa Lâu.
Từng cô gái tuyệt sắc dáng người yểu điệu, khoác tấm lụa mỏng,,mang muôn vàn sắc thái, vung vẩy tấm khăn tay thêu hình mẫu đơn, đạp theo điệu nhạc du dương, uyển chuyển bước đi trong gian các. Các cô gái hoặc trò chuyện với nhau, hoặc tới chúc rượu công tử mà mình ái một, hoặc một mình một góc ngây ngốc nghe đàn. Nhưng khi Tô Mộ Vũ xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn.
Tô Mộ Vũ đứng một mình ở đó, đón nhận ánh mắt mọi người, bỗng có vẻ ngây dại.
Hắn từng đứng giữa nơi nguy hiểm nhất, đối mặt với ba mươi sáu thanh trường đao giết người mà vẫn thản nhiên.
Nhưng chỉ có giờ khắc này là thấy mờ mịt.
Tô Triết cười khổ: “Ai da, xem ra ta nên tới đây một mình.” “Thúc, tiếp theo nên làm cái gì?” Tô Mộ Vũ do dự hỏi. “Ngươi muốn làm gì?” Tô Triết khẽ mỉm cười.
“Ta muốn chạy...” Đương nhiên Tô Mộ Vũ nói thật lòng. “...” Tô Triết không còn gì để nói.
Một vị thiếu phụ áo tím xinh đẹp chậm rãi bước từ trên lầu xuống, từ rất lâu trước kia thiếu phụ này đã là người quản lý Bách Hoa Lâu, khi đó cô đã mang vẻ quyến rũ như vậy. Giờ nhiều năm đã qua, hoa nở hoa tàn, năm tháng không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt cô, vẫn mang vẻ yêu kiều, câu dẫn hồn phách người ta. Cô nhìn qua Tô Mộ Vũ, khẽ mỉm cười: “Công tử tới đây lần đầu à?”
“Đúng vậy.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Một vị ngọc công tử tới Bách Hoa Lâu, luôn là muốn gì được nấy. Hôm nay công tử không cần chi một lượng bạc nào, mà có thể làm bất cứ chuyện gì công tử muốn làm. Công tử muốn làm gì?” Thiếu phụ áo tím dịu dàng hỏi.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên, suy nghĩ, trả lời: “Ta muốn nghe tiếng đàn này một chút.”
Thiếu phụ áo tím sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười dịu dàng: “Ta không sợ ngươi muốn uống rượu ngon nhất, ngủ với cô nương xinh đẹp nhất, chỉ sợ ngươi tới nghe đàn. Lần gần nhất một người trẻ tuổi tới nghe đàn còn kéo cả cô nương kiếm nhiều tiền nhất nơi này đi.”
“Hả?” Tô Mộ Vũ không hiểu thiếu phụ áo tím nói vậy là cự tuyệt hay đồng
ý.
“Đi thôi.” Tô Triết giơ phật trượng đẩy nhẹ vào người Tô Mộ Vũ. Tô Mộ
Vũ lảo đảo, thiếu phụ áo tím quay người đi lên trên lầu, hắn lập tức bước theo.
Trên lầu hai có một bục cao, bốn phía phủ lụa trắng, bên trong có một cô gái đang đánh đàn. Tuy không thấy diện mạo cô gái, nhưng tiếng đàn dịu dàng uyển chuyển tới cực điểm, có thể thấy cô gái đánh đàn cũng dịu dàng như nước.
“Công tử có hiểu âm luật không?” Thiếu phụ áo tím mỉm cười hỏi.
“Hiểu sơ qua.” Tô Mộ Vũ thản nhiên đáp. Bọn họ đi tới gần bục cao, ngoài mấy vị trí ít ỏi còn trống, còn lại đều đã có người ngồi. Ở giữa có một người nghe tới nhập thần, rung đùi đắc ý chìm đắm trong khúc nhạc.
Khúc nhạc tấu xong, người nọ mở mắt, ném một hạt đậu phộng vào miệng, sau đó quay đầu, lại thấy Tô Mộ Vũ, sợ tới mức suýt nữa nhảy bật khỏi ghế.
“Là ngươi à?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, chính là người từng theo dõi hắn mấy ngày trước đây, nhị đương gia của Thiên Kim Thai, Đồ Nhị Gia.
Đồ Nhị Gia nhìn Tô Mộ Vũ, giọng nói hơi run rẩy: “Lần này ta không theo dõi ngươi”
“Đừng lo lắng.” Tô Mộ Vũ đi tới bên cạnh Đồ Nhị Gia ngồi xuống: “Ta tới nghe nhạc thôi.”
“Tô công tử...” Đồ Nhị Gia suy nghĩ cả nửa ngày mới tìm được từ ngữ: “... thật có nhã hứng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT