Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền.

Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà đã xem xong mọi thứ trong các gian phòng. Tô Xương Hà cất chìa khóa trong tay vào trong chuôi của Miên Long Kiếm: “Chẳng trách một thanh kiếm mà gây sóng to gió lớn như vậy.”

“Nhưng nơi này là tiệm cầm đồ, không phải tiền trang.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Thông minh.” Nam tử ục ịch vỗ tay nói: “Rất nhiều người thấy cả phòng của cải là trong lòng vui như nở hoa rồi, đâu chú ý tới chi tiết này. Tô gia chủ đúng là không đơn giản.”

“Đã là tiệm cầm đồ, đương nhiên phải trả giá gì đó mới có thể lấy đồ.

Chúng ta phải trả giá ra sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Nam tử ục ịch cười nói: “Không có bất cứ giá cả gì, ít nhất đối với tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, hôm nay không cần.”

Tô Mộ Vũ đặt tay lên cán dù: “Ta không tin.”

“Không tin cũng chẳng sao, thật ra cái giá đó các ngươi đã trả rồi. Mấy năm nay các ngươi giết người làm việc, đó là cái giá mà các ngươi đã thanh toán.” Nam tử ục ịch ngửa đầu lên: “Tất cả những ủy thác giết người đều được đưa ra từ chỗ chúng ta!”

“Cẩn thận!” Tô Mộ Vũ đột nhiên mở dù giấy. Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, một mũi phi tiễn đánh lên mặt dù, văng ra ngoài. hắn hạ tay xuống, nhìn về phía trước.

Nam tử ục ịch khoanh tay trong áo, lười biếng nhìn Tô Mộ Vũ, bĩu môi: “Trong tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, chúng ta chưa bao giờ động thủ.”

Tô Xương Hà đi lên nói: “Đừng trốn trốn tránh tránh nữa, tam quan đại nhân.”

“Năm xưa khi thấy hai người các ngươi trong Đề Hồn Điện, ta đã nói nên giết chết các ngươi.” Một nam tử mặc quan phục màu đen xuất hiện bên cạnh nam tử ục ịch.

“Địa Quan.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Nhưng ta lại nói, chính vì bọn họ nguy hiểm nên giữ họ lại mới có ý nghĩa.” Một nam tử khác mặc quan phục màu tím, mái tóc trắng xóa, chậm rãi đi từ ngoài vào. Chính là Thủy Quan mà Tô Mộ Vũ đã gặp trong Cửu Tiêu Thành.

“Còn bây giờ nhìn theo kết quả cuối cùng, có lẽ lúc đó giết chết bọn họ mới là lựa chọn tốt nhất.” Người cuối cùng mặc y phục màu trắng tiến vào, giữa hai hàng mi của hắn mang vẻ uy nghiêm, chính là người đứng đầu tam quan, Thiên Quan.

“Đợi các ngươi đã lâu, hôm nay đã thấy kho báu của Ám Hà, lại gặp được các ngươi, có thể nói đi chuyến này không uổng công.” Tô Xương Hà điểm múi chân lướt tới, nhẹ nhàng vung hai tay, hai con dao găm xuất hiện trong tay, đâm về phía Địa Quan ở trước nhất.

Địa Quan lùi lại phía sau, nhẹ nhàng vung tay qua hông, một cây phán quan bút đã xuất hiện trong tay hắn. Hắn vung mạnh phán quan bút, đánh về phía Tô Xương Hà. Lại thấy dao găm trong tay Tô Xương Hà chỉ là hư chiêu, sau khi va chạm với phán quan bút của địa quan là lập tức thu tay, sau đó song chưởng đẩy ra, đánh thẳng vào ngực Địa Quan.

“Diêm Ma Chưởng!” Thiên Quan hét lên một tiếng.

“Lui!” Địa Quan không hề do dự, lập tức điểm mũi chân lùi lại phía sau. Nhưng vẫn có đôi chút chưởng khí đánh trúng hắn, ép hắn phải lùi lại vài bước.

“Công lực như vậy không phải chỉ luyện một sớm một chiều, ngươi đã học lén từ lâu.” Thiên Quan trầm giọng nói.

Tô Xương Hà khẽ cúi người: “Muốn biết thì các ngươi có thể xuống dưới hỏi đại gia trưởng tiền nhiệm.”

Thiên Quan cau mày, khẽ nghiêng đầu, phát hiện Tô Mộ Vũ đã chặn ở cửa vào, cản đường bọn họ rời khỏi. Thủy Quan cười nói: “Yên tâm đi, chúng ta tới đây không phải để đánh nhau.”

Nam tử ục ịch khẽ ho khan một tiếng: “Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền cũng không phải nơi để các ngươi đánh nhau.”

“Vương chưởng quầy, có mấy lời ngươi còn chưa nói với bọn họ.” Thủy Quan mỉm cười nhìn nam tử ục ịch.

Nam tử ục ịch phe phẩy cây quạt: “Chẳng phải mới nói có một nửa để chờ các ngươi tới à. Đại gia trưởng, ta còn chưa nói xong, chìa khóa trong tay ngươi chỉ để mở gian nhà này, nhưng muốn lấy đồ ở đây đi, còn cần một thứ khác.”

“Thứ gì?” Tô Xương Hà hỏi.

“Là cái này.” Thiên Quan lấy từ trong lòng ra một lệnh bài vàng kim, trên lệnh bài viết hai chữ “Hoàng Tuyền”.

Nam tử ục ịch gật đầu: “Đúng là cái này, chìa khóa có thể mở gian nhà này, còn lệnh bài có thể lấy đồ trong nhà. Hai thứ, thiếu một cũng không được!”

“Ồ? Chẳng trách tam quan của Đề Hồn Điện luôn xếp trên tam gia.” Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng.

“Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, ngươi định nhân lúc tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền còn chưa kịp phản ứng, giết chết chúng ta, sau đó cướp tấm lệnh bài này đi, hoặc giết cả chúng ta và Vương chưởng quầy. Nhưng ngươi quá coi thường tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền.” Thiên Quan hừ lạnh một tiếng, ném thẳng lệnh bài trong tay ra.

Tô Xương Hà giơ tay nhận lấy, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Tam quan làm vậy là tán thành ta nắm giữ Ám Hà?”

“Ngươi thấy sao?” Thủy Quan nhướn mày.

“Các ngươi coi nhẹ một chuyện.” Tô Mộ Vũ đột nhiên mở miệng. Thủy Quan và Thiên Quan nhìn nhau: “Coi nhẹ cái gì?”

Tô Mộ Vũ đặt tay lên cán dù, chuẩn bị thi triển Thập Bát Kiếm Trận: “Chúng ta sẽ không tán thành Đề Hồn Điện, cũng không tán thành sự tồn tại của tam quan. Trong Ám Hà mới của chúng ta, không hề có các ngươi.”

“Xem ra là chúng ta tự mình đa tình rồi.” Thủy Quan không hề tức giận, thậm chí chẳng hề kinh ngạc: “Nhưng các ngươi nghĩ quá đơn giản đấy.”

“Đây là một bức thư mời.” Thiên Quan lấy từ trong lòng ra một tấm thiệp mời, nhẹ nhàng vung tay, ném về phía Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà nhận bức thư, cười nói: “Chẳng lẽ ai trong tam quan sắp thành hôn, mời chúng ta tới dự tiệc?”

“Các ngươi muốn một đáp án, một thành lập một Ám Hà mới, như vậy các ngươi phải tới gặp người này một lần.” Thiên Quan trầm giọng nói.

Tô Xương Hà hỏi: “Đi đâu gặp?”

“Thiên Khải Thành.” Thiên Quan cất cao giọng nói.

“Thiên Khải Thành?” Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ cả kinh. Thiên hạ tứ thành: Bắc Thiên Khải; Nam Tuyết Nguyệt; Tây Mộ Lương, Đông Vô Song, trong đó Thiên Khải Thành đại diện cho khí vận hoàng đế, cũng là nơi hoàng tộc họ Tiêu cư ngụ, trong thành có rất nhiều cao thủ Thiên cảnh, người bình thường giang hồ bình thường không dám khinh suất đặt chân tới đó.

“Vậy phải đến đó gặp ai?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Thủy Quan nói đầy ẩn ý: “Người phải gặp là tổ tiên, trăm năm trước đã sáng lập Ám Hà. Còn lại, đợi sau khi ngươi tới Thiên Khải Thành, đương nhiên sẽ có đáp án.”

“Thu hồi Diêm Ma Chưởng của ngươi đi, giết người trong tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, đúng là chỉ có thằng điên như ngươi mới nghĩ ra.” Thiên Quan quay lưng lại, dẫn hai người Thủy Quan và Địa Quan đi ra cửa. Tô Mộ Vũ cũng thu dù, tránh sang một bên, không định ngăn cản bọn họ. Sau khi ba người đi khỏi, Tô Mộ Vũ mới nhìn về phía Tô Xương Hà.

“Thiên Khải Thành à.” Tô Xương Hà cười nói: “Nghe có vẻ thú vị.”

Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Nếu ngươi từng tới Thiên Khải Thành, ngươi sẽ không cảm thấy nơi đó có gì thú vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play