Thiên Khải Thành.

“Trên đời này có hai người đeo mặt nạ ác quỷ đáng sợ nhất, một người là sư phụ ngươi, ta.” Một nam tử tóc trắng đeo mặt nạ quỷ nằm trên ghế dài, một thanh trường côn dán đầy phù triện đặt nghiêng bên cạnh hắn.

“Người còn lại thì sao?” Một thiếu niên có vẻ khá quý phái ngồi bên cạnh hắn, trước mặt là một bàn cờ, đang tự đánh cờ với mình.

“Một người khác là Khôi của Ám Hà. Cái gọi là Khôi ý chỉ quỷ trong người, hắn cũng có một cái mặt nạ như vậy. Khác là mặt quỷ của ta âm trầm nhưng vẫn mang nét đáng yêu, không dữ tợn như hắn.” Nam tử tóc bạc nói.

“Mặt quỷ là mặt quỷ, mặt quỷ có nét đáng yêu thì càng đáng sợ.” Thiếu niên mỉm cười, đánh một quân cờ: “Thắng rồi! Thắng ba mục!”

“Tự đánh cờ với mình mà cũng đắc ý như vậy à?” Nam tử tóc trắng lười biếng hỏi.

Thiếu niên gật đầu nói: “Người trong thiên hạ đông như vậy, làm sao vượt qua từng người một? Mỗi ngày thắng mình một lần, chẳng phải mỗi ngày lại càng mạnh hơn?”

“Câu này cũng coi là có lý, nhưng một mình thì trời đất chỉ có hạn, nếu không những vị kỳ thủ trong lịch sử sẽ không đánh khắp thiên hạ chỉ để tìm được nước đi thần thánh.” Nam tử tóc trắng trả lời.

“Nước đi thần thánh là gì?” Thiếu niên nói.

“Là nước đi có thể thay đổi hoàn toàn tình hình ván cờ đang trong bước đường cùng. Sau nước đi đó, sinh tử nghịch chuyển!” Nam tử tóc trắng đứng dậy: “Cũng như khi hai quân giao chiến, bên phe con liên tiếp thất bại rút lui, nhưng đột nhiên có một tướng lĩnh như thần linh giáng thế thúc ngựa giết ra khỏi vòng vây, dẫn dắt phe thất bại nghịch chuyển tình thế. Cũng như ta cho rằng, sau trận hỗn loạn lần này tổ chức kia sẽ hoàn toàn rời khỏi sân khấu lịch sử, thế nhưng nó vẫn sống sót, còn nằm trong tay người đeo mặt nạ quỷ như ta.”

“Sư phụ đang nói người đeo mặt nạ quỷ chính là nước cờ thần thánh trong trận hỗn chiến của tổ chức ấy?” Thiếu niên hỏi.

“Nói chính xác hơn là hắn và một người khác cùng nhau thực hiện.” Nam tử tóc trắng lấy từ trong lòng ra một tờ giấy trắng, đọc kỹ lưỡng nội dung trên đó một lần nữa. “Đúng là khiến người ta kinh ngạc, hai người trẻ tuổi bọn họ liên thủ lại khiến tổ chức Ám Hà đã truyền đời suốt mấy trăm năm phải thay trời đổi đất.”

“Ám Hà, trước đây rất ít khi nghe sư phụ nhắc tới.” Thiếu niên thu dọn quân

cờ.

“Nghe nói trên đời có một con sông, người thường không cách nào nhìn

thấy, chỉ có đêm khuya sâu thẳm, nương theo ánh trăng, người ta mới có thể thấy loáng thoáng mép nước của nó. Đi lên thượng du của con sông này là sẽ tìm được bọn họ. Bọn họ là lưỡi đao sắc bén nhất trong đêm đen, là thích khách hung ác nhất.“ Nam tử tóc trắng cười lạnh một tiếng: “Sở Hà, nếu tương lai con gặp phải bọn họ, tuyệt đối đừng hạ thủ lưu tình, bọn họ muốn giết con, con cứ giết chết bọn họ trước.”

“Ám Hà còn dám giết cả hoàng tộc?” Thiếu niên nhíu mày.

“Ám Hà ai cũng dám giết, nhưng thật ra trong lịch sử chưa bao giờ xảy ra chuyện hoàng tộc bị Ám Hà giết chết, thậm chí có thể nói, người của Ám Hà rất ít khi vào Thiên Khải Thành.” Nam tử tóc trắng trả lời.

“Vậy Ám Hà có lai lịch ra sao, tổ chức sát thủ bình thường thì làm sao tồn tại lâu như vậy được?” Thiếu niên lại hỏi.

“So với một tổ chức sát thủ, bọn họ càng giống một gia tộc. Còn lai lịch của bọn họ, trong Bách Hiểu Đường từng có ghi chép, nhưng khi ta tiếp nhận, bí mật về Ám Hà đã bị người khác phá hủy, những thứ bây giờ đều là được chỉnh lý sau này.” Nam tử tóc trắng khẽ thở dài. “Nhưng ta luôn có dự cảm, sau lưng Ám Hà còn có một bàn tay, mà bàn tay này nằm trong Thiên Khải Thành!”

Thiếu niên nhướn mày: “Ồ?”

“Đường chủ!” Một thiếu niên mù đột nhiên xuất hiện ở cửa.

“Trúc.” Thiếu niên kia vui vẻ: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây? Ta vừa thu dọn bàn cờ xong, tới đây nào, làm một ván.”

“Hôm nay không rảnh, ta tới đưa tin.” Trúc giơ tay ném một ống trúc về phía nam tử tóc trắng. Nam tử tóc trắng duỗi tay nhận lấy, rút tờ giấy trong ống

trúc ra, sau khi đọc xong là im lặng một lúc lâu.

Thiếu niên hiếu kỳ: “Sư phụ đang nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ, có lẽ đáp án về Ám Hà sẽ nhanh chóng vạch trần.” Nam tử tóc trắng trầm giọng nói.

“Với tác phong hành sự của Ám Hà, còn chưa vào Thiên Khải Thành mà Bách Hiểu Đường chúng ta đã nhận được tin.” Giọng nói của Trúc có vẻ lão luyện không hợp với tuổi: “E là trong đó còn có vấn đề gì.”

“Đương nhiên là có vấn đề. Ám Hà cố ý để Bách Hiểu Đường chúng ta biết trong bọn họ có người đang tới Thiên Khải Thành trước.” Nam tử tóc trắng cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên ta không cho rằng mạng lưới tin tức của Bách Hiểu Đường đã cường đại tới mức nắm được hành tung của Ám Hà từ sớm.”

“Xưa nay Ám Hà làm việc chỉ vì giết người, sao lại cố ý để lộ hành tung?” Thiếu niên nhíu mày tưởng tượng. “Chẳng lẽ lần này bọn họ đến đây không phải để giết người? Đến Thiên Khải Thành không phải để giết người... dù sao cũng không phải đến thăm người thân.”

“Cái gã mang mặt nạ quỷ giống ta cũng không phải người thường, hắn đang muốn nói với ta, một khi ta biết, rất nhiều chuyện sẽ khác. Trông thì là người tốt, thực tế cũng là kẻ ranh mãnh.” Nam tử tóc trắng khẽ lắc đầu.

Thiếu niên mỉm cười: “Bách Hiểu Đường, thiên hạ bách hiểu, đây là niềm kiêu hãnh của sư phụ, cũng là nỗi phiền não của sư phụ. Sư phụ nói người khác ranh mãnh, bản thân cũng là cáo già đấy thôi. Nhưng đồ đệ có một kế, có thể biến nỗi phiền não của sư phụ thành niềm vui của sư phụ.”

“Niềm vui thế nào? Nói thử xem?” Người tóc trắng nghi hoặc.

“Treo tin tức này lên cao, một trăm lượng hoàng kim là xem một lần.” Thiếu niên tóc trắng giơ một ngón tay: “Ai cũng có thể tới mua, chỉ cần có tiền. Hơn nữa tin tức không chỉ bán cho một người.”

Nam tử tóc trắng đầu tiên sửng sốt, tiếp đó cầm cây gậy gỗ dưới đất lên, gõ nhẹ lên đầu thiếu niên: “Đây là niềm vui của ngươi thì có, cái đồ tham tiền! Cáo con này!”

Còn lúc này trong Thiên Khải Thành, tại một căn nhà bí ẩn.

Một ông lão tóc trắng cũng cầm một tờ giấy tương tự, ông giơ tờ giấy lên ngọn nến châm lửa rồi trầm giọng nói: “Chỉ có một người?”

“Một người một kiếm, đã đang trên đường.” Người áo đen quỳ một chân dưới đất trả lời.

“Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, ta đã nghe cái tên này không chỉ một lần.” Ông lão chậm rãi nói.

“Trong bảy người vây giết Đại gia trưởng năm xưa, có cả hắn. Hơn nữa theo lời những người tham gia trận vây giết đó, lúc đó nếu không có chiêu kiếm then chốt của Tô Mộ Vũ, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đấu với Đại gia trưởng. Chỉ xét theo thuật giết người thì Tô Mộ Vũ còn hơn cả Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, cô ấy cũng trong bảy người lúc đó.”

“Có mạnh hơn nữa cũng chỉ có một mình. Còn ta muốn toàn bộ Ám Hà tới Thiên Khải.” Ông lão quát khẽ.

“Tin tức đã đưa tới cho tam quan, còn lại, để thuộc hạ lại phái người đi hỏi.” Người áo đen cúi đầu nói.

“Được. Lớp trẻ khiến ta rất bất ngờ, nhưng có bất ngờ hơn nữa cũng phải để mình ta sử dụng!” Ông lão lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play