Đã không có Tô Mộ Vũ, Hạc Hoài dược trang có vẻ khá hiu quạnh, buổi sáng không có một ai tới khám. Bạch Hạc Hoài nằm một mình trên chiếc ghế dài trong sảnh, vừa nghe tiếng mưa rơi vừa mở quyển tiểu thuyết thoại bản ra đọc. Tiểu thuyết thoại bản chính là quyển cô đã lấy trong mật thất của đại gia trưởng. Hôm đó cô chỉ đọc một chút thôi đã bị câu chuyện trong đó thu hút. Sau này tới Tiền Đường thành, ngày nào cũng phải ‘chẩn bệnh’ nên không có thời gian đọc, bây giờ nhàn rỗi mới lấy ra xem.
Vừa nghe mưa rơi vừa đọc sách, trên giá gỗ cạnh ghế còn đặt một đĩa bánh hoa quế, có vẻ rất thoải mái.
Ngay lúc Bạch Hạc Hoài đọc tới nhập thần, cô đột nhiên liếc mắt thấy trong sân có một bóng người cầm dù, lập tức ngây ngẩn: “Tô Mộ Vũ?”
Nhưng khi cô quan sát kỹ hơn mới phát hiện người này cõng theo một rương sách, tuy cũng xuất quỷ nhập thần như Tô Mộ Vũ, nhưng khí chất trên người không phải lạnh lùng như Tô Mộ Vũ mà nho nhã ôn hòa hơn nhiều.
“Nho Kiếm Tiên?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
“Gọi ta là Tạ Tuyên thôi. Mạo muội quấy rầy, không báo trước cho thần y, mong thần y thứ lỗi.” Tạ Tuyên khẽ gật đầu.
Bạch Hạc Hoài ngồi dậy khỏi ghế: “Ta cứ gọi ngươi là Tạ tiên sinh vậy. Với tác phong của Tạ tiên sinh, không gõ cửa đã vào sân, chắc có nguyên nhân đặc biệt?”
“Đúng. Nhưng ta đã có đáp án.” Tạ Tuyên gật đầu nói.
Bạch Hạc Hoài mỉm cười: “Nói vậy Tạ tiên sinh tới xem bọn Tô Mộ Vũ đã đi thật chưa? Yên tâm đi, trong Tiền Đường thành không có gì đáng để bọn họ để ý, nói đi là đi. Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
“Xem ra là ta dùng lòng tiểu nhân rồi. Không phải ta không tin Tô Mộ Vũ, hắn vốn rất tốt, nhưng cái tên Tô Xương Hà kia...” Tạ Tuyên gãi đầu: “Vừa gặp
hắn là cảm thấy sắp có chuyện xấu sắp xảy ra.”
Bạch Hạc Hoài cũng gật đầu: “Tạ tiên sinh nói câu này đúng lắm, ngươi dự cảm không sai. Nhưng chuyện xấu này sẽ không diễn ra trong Tiền Đường thành.”
“Xem ra cô nương cũng khá oán hận cái tên Tô Xương Hà kia.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười, đang định cáo từ rời khỏi, đột nhiên liếc mắt thấy quyển sách trong tay Bạch Hạc Hoài: “Ồ? Hóa ra cô nương đang đọc sách, thế thì đúng là Tạ Tuyên đã quấy rầy rồi, phải nói thêm một lời xin lỗi.”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, phe phẩy quyển sách cũ trong tay, lắc đầu nói: “Đâu phải sách đứng đắn gì.”
“Ồ? Không phải sách đứng đắn?” Nụ cười của Tạ Tuyên bỗng trở nên đầy ẩn ý.
Gương mặt Bạch Hạc Hoài hơi đỏ lên, lè lưỡi nói: “Chỉ là một quyển tiểu thuyết thoại bản thôi, tuy chuyện rất hay nhưng không có đạo lý gì. Đối với người đọc sách các ngươi, chắc coi là hạ phẩm.”
“Thần y nói câu này sai rồi.” Tạ Tuyên lắc đầu nghiêm mặt nói: “Ta thích nhất cũng là đọc tiểu thuyết thoại bản như vậy, đạo lý giấu trong chuyện cổ, mỗi câu chuyện đều có đạo lý riêng của mình, mỗi người đều có thể nêu ra đạo lý bất đồng. Thế nên xưa nay đạo lý luôn là bản thân ngộ ra, không phải là sách nói thẳng cho người đọc.”
Hai mắt Bạch Hạc Hoài sáng bừng lên: “Không hổ là Nho Kiếm Tiên, kiến thức cao minh hơn người đọc sách bình thường nhiều.”
“Đọc sách không phải là chuyện chỉ hiệu quả và lợi ích.” Tạ Tuyên đi tới, nhận lấy quyển sách cổ trong tay Bạch Hạc Hoài: “Sách khiến người ta thay đổi phải là đọc cả vạn quyển sách, một khắc nọ đột nhiên quay đầu, mới phát hiện không ngờ mình đã ở trên một ngọn núi cao.”
Bạch Hạc Hoài thấy Tạ Tuyên cầm lấy quyển sách hết sức tự nhiên, nghi hoặc nói: “Tạ tiên sinh cũng thấy hứng thú với quyển sách này à?”
“Quyển sách này có hay không?” Tạ Tuyên hỏi cô.
Bạch Hạc Hoài gật đầu: “Hay, rất xuất sắc, đây là tiểu thuyết thoại bản viết về thời Bắc Ly khai quốc.”
“Thế để ta đọc thử.” Tạ Tuyên giơ tay ra, rút một chiếc ghế nhỏ ở trong góc lại rồi ngồi xuống tập trung tinh thần đọc sách.
Bạch Hạc Hoài cầm một cái bánh hoa quế đưa cho Tạ Tuyên: “Tạ tiên sinh nóng ruột rồi, mấy hôm nay trong dược trang rất thanh tĩnh, ăn miếng bánh hoa quế rồi từ từ đọc.”
“Đa tạ.” Tạ Tuyên nhận bánh hoa quế cắn một cái, nhưng đôi mắt không rời khỏi quyển sách.
Bạch Hạc Hoài há miệng định nói chuyện nhưng thấy thần sắc chuyên chú của Tạ Tuyên nên đành phải nhẫn nhịn. Cô cũng cầm một miếng bánh hoa quế, lại nằm lên ghế. Không có sách thì cô ngâm nga khúc nhạc, từ từ cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại, không bao lâu sau đã ngủ say.
Khi cô tỉnh lại đã gần hoàng hôn, mưa cũng ngừng. Bạch Hạc Hoài hít một cái, ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức nhảy bật khỏi ghế. Chỉ thấy Tạ Tuyên đã sắp bát đũa lên bàn, quyển sách cổ cũng được hắn đặt ngay ngắn trên bàn.
“Tạ tiên sinh.” Bạch Hạc Hoài gọi một tiếng.
“Đậy rồi à, tới ăn cơm đi. Hôm nay chỉ có hai người chúng ta nên đồ ăn đơn giản một chút.” Tạ Tuyên cười nói.
Bạch Hạc Hoài đi tới, ngại ngùng nói: “Làm phiền Tạ tiên sinh, đa tạ đa tạ!”
Tô Triết khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Là ta phải cám ơn ngươi mới đúng, chiều nay được đọc quyển sách hay như vậy, đúng là đáng giá.”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên: “Tiên sinh cũng thích quyển tiểu thuyết thoại bản này à?”
“Ngươi sai rồi. Đây không phải tiểu thuyết thoại bản.” Tạ Tuyên vẫn mỉm cười như trước, nhưng giọng điệu lại có vẻ nghiêm nghị: “Đây là một quyển sách sử.”
“Sách sử? Khi Bắc Ly khai quốc, làm gì có đoạn lịch sử như vậy? Nếu có một tổ chức như vậy tồn tại, vì sao chưa bao giờ nghe ng ai nhắc tới?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
“Sách sử, xưa nay luôn có hai bản. Một bản là cho thế nhân đọc, còn bản khác mới là ghi chép chân thật.” Tạ Tuyên trả lời.
Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Tức là trong thời điểm Bắc Ly khai quốc, thật sự tồn tại một đội ngũ chuyên ám sát? Sau đó bọn họ đi đâu? Chẳng lẽ là
trong mấy quyển sách tiếp theo. Ài, tiếc là Ổ Nhện đã bị đốt trụi, đống sách ấy cũng không còn. Đợi đã... Vì sao quyển sách này lại giấu trong Ám Hà? Chẳng lẽ, Ám Hà...”
“Ngồi xuống ăn cơm đi. Có một số chuyện chỉ suy đoán suông thôi thì không thể tìm được đáp án chân chính.” Tạ Tuyên giơ tay ngăn Bạch Hạc Hoài nói tiếp.
“Ngài nói có phải không, Tô Triết tiền bối?”
“Ha ha ha ha.” Một tiếng cười vang lên, cửa sân bị đẩy bật ra, Tô Triết tay cầm phật trượng đi tới: “Đã lâu không gặp, Nho Kiếm Tiên.”
“Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà gặp cả ba vị sát thủ mạnh nhất Ám Hà trong Tiền Đường thành. Nếu không phải Tô Mộ Vũ đã hứa hẹn thì chuyện này đúng là khiến người ta bất an.” Tạ Tuyên cúi đầu nói.
“Cha.” Bạch Hạc Hoài gọi một tiếng. “Hả? Cha?” Tạ Tuyên giật nảy mình.
“Đúng roài, con goái toa đuấy.” Tô Triết hút thuốc: “Xinh đẹp không?” Tạ Tuyên trả lời: “Đương nhiên.”
“Con gái, quyển sách mà hai người vừa nhắc tới đâu?” Tô Triết đi vào phòng trong. “Đưa ta xem.”
Bạch Hạc Hoài bĩu môi: “Ăn cơm trước đã!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT