Chương 15

☆ Thế giới thứ hai: Phong lưu vs Băng sơn [Phần 3]

Nói chung đều là người trong giới giải trí, nào có ai là không biết cách giao tiếp đâu.

Cẩn Tu và Mạc Trừng đều có tâm muốn làm quen với nhau, thế nên khi tới nơi, cả hai đã bắt đầu xưng anh gọi em, cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.

Theo Cẩn Tu, hắn càng hiểu Mạc Trừng thì càng cảm thấy thấy nguyên văn rất khó hiểu.

Tuy nói tính cách của Mạc Trừng có chút lạnh lùng, nhưng từ cách mà bọn họ nói chuyện cũng có thể thấy được, nội tâm của người này rất cứng rắn. Người như thế, một khi thích phải ai, sẽ không có khả năng ở yên một chỗ không theo đuổi, thế nhưng trong nguyên văn, Mạc Trừng lựa chọn chờ đợi ở phía sau.

Hơn nữa, nguyên văn còn từng nhắc tới, khi kịch tình sắp sửa bắt đầu, Mạc Trừng đã yên lặng chờ đợi Hạ Liên hai, ba năm. Nhưng hiện tại, Cẩn Tu vốn là người mà Hạ Liên yêu thầm, ấy vậy mà Mạc Trừng đối với hắn ngoại trừ ban đầu có chút bất mãn vì tin đồn phong lưu của hắn ra, thì lại hoàn toàn không có chút địch ý nào. Điều này thật sự quá mức vô lý.

Nhất là Cẩn Tu còn nói bóng nói gió hỏi Mạc Trừng có thích người nào hay không, đáp án được đến lại là “Không có”.

Nhưng như vậy cũng tốt, mặc kệ y vì sao sau này lại che chở Hạ Liên, ít nhất cũng sẽ không vì tình yêu mà mù quáng mất hết trí não, không cách nào cứu vớt được. Cẩn Tu cảm thấy thực sự có hứng thú đối với phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Một ngày này, ba người Cẩn Tu đều vô cùng hài lòng, tự mình trở về.

Cùng nhau trở lại trường quay, Cẩn Tu và Sở Vân Hi lại đắm chìm trong không khí mà theo người xung quanh nhận định là vô cùng “mờ ám”.

Vốn hôm nay hai người bọn họ không có cảnh quay, nhưng biên kịch đột nhiên sửa lại kịch bản, tới đưa cho bọn họ thì không thấy người đâu. Biên kịch tới hỏi đạo diễn, hai người này giỏi, hoá ra là cùng nhau xin nghỉ. Hai người một nam một nữ cùng nhau ra ngoài chơi có ý nghĩa gì, không cần phải nói, toàn bộ tổ quay đều cho rằng hai người này đang yêu đương lén lút gì đó.

Đối với chuyện này, mọi người đều tỏ thái độ chúc phúc. Hai người nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, ở bên nhau cũng có tướng vợ chồng, hoàn toàn là trời sinh một cặp.

Cẩn Tu và Sở Vân Hi đều không có ý muốn ra mặt giải thích chuyện này. Cẩn Tu cũng đúng lúc cần một cái cớ để thay đổi tin đồn phong lưu của khối thân thể này, thêm nữa là Sở Vân Hi cũng hi vọng dùng chuyện này để cự tuyệt một ít người theo đuổi. Trong lòng hai người đều vô cùng rõ ràng, nếu giữa hai người có thể có cảm tình gì đó đặc biệt, thì chỉ có thể là loại tình cảm giống như giữa những người thân mà thôi.

Quá trình quay phim rất nhanh, không bao lâu đã sắp hoàn thành những cảnh quay cuối cùng của [Duy Ái].

Hôm nay, chính là cảnh quay Tưởng Thuật lại thổ lộ tình cảm với An Kỳ.

Từ khi vào đại học, hai người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.

Từ lúc An Kỳ vẫn còn đau lòng, Tưởng Thuật đứa An Kỳ đi ca hát giải sầu, đến An Kỳ vơi bớt nỗi buồn thất tình, đồng ý cho Tưởng Thuật một cơ hội, lại đến sau này An Kỳ dần dần chấp nhận Tưởng Thuật. Quan hệ của hai người đến giờ vẫn chưa làm rõ.

Tưởng Thuật không thích loại quan hệ mờ ám không rõ ràng này, thế nên quyết định bày tỏ một lần nữa.

Lần bày tỏ này cũng không gấp gáp giống như lần trước. Tưởng Thuật chọn một thời điểm mà theo anh là An Kỳ sẽ thấy ấm áp nhất, sau đó nói chuyện với An Kỳ như sau.

“An Kỳ, mình đột nhiên nhớ tới, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, hình như mình còn chưa từng tặng quà gì đặc biệt cho cậu.” Khi nói những lời này, ngữ điệu của Tưởng Thuật không hề có chút hồi hộp nào, giống như đang nói vài câu rất bình thường vậy.

“Giờ cậu mới phát hiện sao. Đồ không có lương tâm này. Mỗi lần tặng quà sinh nhật hay ngày lễ nào đó cho cậu, mình đều tự đi chọn hết cả. Nhưng cậu xem, cậu tặng cho mình cái gì hả. Nến thơm hay cái cốc còn chưa tính, sinh nhật mình lần trước còn dám tặng một bộ nội y. Toàn là mấy thứ quà tặng loạn tùng bậy.” Nói đến đây, An Kỳ không kìm nổi bắt đầu che bai thẩm mỹ của Tưởng Thuật.

“Thế hôm nay mình tặng cho cậu một món quà độc nhất vô nhị, cậu xem có thích hay không.” Trong giọng nói của Tưởng Thuật mang theo dụ dỗ bí mật.

“Quà gì? Nói trước nhé, nếu không hợp ý mình, mình sẽ không thèm đâu.” Mặc dù có chút tò mò, nhưng vì đã bị mấy thứ quà tặng của Tưởng Thuật doạ vô số lần, An Kỳ vẫn phải phóng đại khả năng mình sẽ từ chối.

“Yên tâm, món quà này cậu nhất định sẽ thích.” Tưởng Thuật cười cười.

Tưởng Thuật giống như làm ảo thuật, từ phía sau cầm ra một bó hoa hồng, nói với An Kỳ “Bất luận là mười mấy năm làm bạn trong quá khứ, hay kể cả mấy năm mình theo đuổi cậu, mình đều chưa từng tặng hoa cho câu. Mình biết cậu không hài lòng, nhưng cậu không biết là, trong lòng mình, mình vẫn luôn đợi cậu trưởng thành, rồi trở thành cô dâu của mình. Như vậy, mình nhất định sẽ ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn tới cầu hôn cậu. Hiện giờ, mình tặng cậu một bó hồng, cậu có thể làm cô dâu của mình không?”

Trong lúc nhất thời, An Kỳ bị doạ giật mình, có chút ngẩn ngơ. Những năm gần đây, Tưởng Thuật liên tục theo đuổi, khiến cho cô cũng bắt đầu mềm lòng. Nhưng con gái vốn luôn ngại ngùng, khiến cô không thể chủ động nói với Tưởng Thuật muốn bắt đầu một mối quan hệ mới. Lời tỏ tình lúc này của Tưởng Thuật không thể nghi ngờ là cho cô một bậc thang, dù lời tỏ tình này ngốc muốn chết, nhưng cô vẫn quyết định sẽ tha thứ.

“Cái gì chứ, tỏ tình còn chẳng nói, đã cầu hôn luôn rồi. Còn nói gì mà một bó hồng lớn, đâu, sao không thấy lớn gì hết.”

“Chỉ cần cậu đồng ý, đừng nói là một bó, vài trăm bó, vài ngàn bó cũng không có vấn đề gì.” Nghe An Kỳ không có ý muốn từ chối, Tưởng Thuật vui như muốn nhảy lên vậy.

“Hừ, ai nói đồng ý chứ, chờ anh tỏ tình với người ta trước rồi nói.” An Kỳ ngại ngùng nhanh chóng xoay người chạy đi.

“Chờ anh với, An Kỳ.” Tưởng Thuật mau chóng đuổi theo.

Cuối cùng, hai người nắm tay cùng nhau đi khỏi rừng lá phong, biến mất trước mắt mọi người.

“Cắt… Cảnh quay rất tốt, qua. Mọi người chuẩn bị kết thúc công việc.” Đạo diễn nói xong, bắt đầu thu thập đạo cụ.

“Quá tốt. Cuối cùng cũng kết thúc. Đạo diễn không mời mọi người ăn cơm mừng kết phim sao?” Người nói những lời này là biên kịch Nam Tam của [Duy Ái]. Đương nhiên đây không phải là tên thật của biên kịch, chỉ là bút danh của cô ấy mà thôi.

Có người mở đầu, những người còn lại cũng hùa theo biên kịch, yêu cầu đạo diễn mời khách.

Đạo diễn Trương Thiết cũng là người hào phóng tốt tính, lập tức tỏ vẻ sẽ dẫn mọi người tới “Tuý Hương Các” tốt nhất thành phố L để ăn một bữa.

Buổi tối, mọi người đều mặc quần áo lộng lẫy tham dự.

Dù sao cũng là đại tiệc mừng công, mọi người cũng không hi vọng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đạo diễn. Chung quy thì Trương Thiết ở trong giới giải trí vẫn rất nổi tiếng.

Tiệc tùng diễn ra được một nửa, Cẩn Tu uyển chuyển từ chối vài người tới mời rượu, đi ra phòng tiệc.

Đi vào phòng rửa tay một lúc, Cẩn Tu đang định rời khỏi nơi này, lại nghe thấy giọng nói của Mạc Trừng.

“Lý Văn, mau tới Tuý Hương Các đón tôi. Chết tiệt, tôi bị trúng kế rồi.” Khi Mạc Trừng nói những lời này, giọng điệu đã không ổn định. Giọng nói vẫn luôn trong trẻo trước kia lại có chút khàn khàn, khiến cho Cẩn Tu cảm giác có chút mê hoặc ngoài ý muốn.

Cẩn Tu vốn tính toán muốn đi, chỉ là nghĩ đến Mạc Trừng dù sao cũng là đối tượng nhiệm vụ. Nhiệm vụ còn yêu cầu muốn khiến y hạnh phúc. Nếu như y bị trúng kế ở đây, như vậy dù nhiệm vụ này có hoàn thành cũng sẽ có tì vết.

Chủ động đi đến trước mặt Mạc Trừng, Cẩn Tu cứ như vậy nhìn đối phương ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

“Đường đường thiên vương ca nhạc thế nhưng ngay cả loại thủ đoạn này còn không tránh được, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu đấy.” Cẩn Tu bỗng nhiên cảm thấy nổi giận vô cớ khi thấy Mạc Trừng không thể tự bảo vệ tốt bản thân, giống như vật gì đó của mình bị người khác nhăm nhe trộm đi mất vậy.

Mạc Trừng ngẩng đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, còn đang từ trên cao nhìn xuống mình, nhíu nhíu mày.

Thế mà lại để cho người này nhìn thấy thời điểm bản thân mình gặp khó khăn như vậy, xem ra kẻ dám chuốc thuốc cho mình kia thật sự không thể tha thứ!

Cố gắng đứng lên, ở trước mặt người này, Mạc Trừng không muốn để lộ bộ dáng khó khăn của mình.

Cẩn Tu nhìn dáng vẻ quật cường của Mạc Trừng, trong lòng cũng mềm xuống “Đi thôi, tôi dẫn cậu ra ngoài, quản lý của cậu chắc cũng sắp tới rồi.”

Ngay tại khi Cẩn Tu đỡ lấy Mạc Trừng, Mạc Trừng cuối cùng cũng không nhịn nổi dựa cả người mình vào trong lòng Cẩn Tu. Y khi nãy chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi, hiện giờ có người tin cậy ở đây, không còn lo lắng, thế nên ngã người hôn mê bất tỉnh.

Nhìn người trong lòng đã hôn mê, Cẩn Tu có chút bất đắc dĩ, người này dám tin tưởng mình đến như vậy sao. Cứ như vậy trực tiếp giao bản thân mình tới trong tay hắn?

Đỡ y thay đổi vị trí một chút, cũng che chắn bớt khuôn mặt của Mạc Trừng, Cẩn Tu đỡ Mạc Trừng ra khách sạn.

Đứng ở cửa đợi một lúc, Cẩn Tu mới nhìn thấy quản lý Lý Văn của Mạc Trừng. Có thể thấy được, Lý Văn vội vàng lái xe tới đây. Xem ra người này cũng thực sự quan tâm Mạc Trừng, nếu không thì cũng sẽ không có phản ứng như vậy.

Lửa giận trong lòng Cẩn Tu rốt cuộc cũng hạ xuống một chút, ít nhất bên cạnh đứa ngốc này cũng có người thật lòng chăm lo cho y, không phải ai cũng có ý xấu với y.

Lý Văn vừa đến, xa xa nhìn thấy Mạc Trừng bị Cẩn Tu ôm trong lòng, vốn đang vui vẻ đi tới chỗ hai người, nhưng đến khi nhìn rõ được người đang ôm Mạc Trừng lại là Cẩn Tu, sắc mặt Lý Văn trong nháy mắt lập tức thay đổi.

Đây là Cẩn Tu đấy, người siêu cấp phong lưu nơi nơi đều có bạn gái trong truyền thuyết. Tuy rằng Cẩn Tu luôn có scandal tình ái với các ngôi sao nữ, nhưng có ai có thể khẳng định hắn ta sẽ không có hứng thú với đàn ông đâu cơ chứ.

Mạc Trừng thật đúng là thích trêu chọc phiền toái, nhờ ai cũng tốt hơn so với nhờ Sở Cẩn Tu này, chọn bạn bè sao lại chọn người rắc rối như vậy cơ chứ. Lý Văn thực hết nói nổi Mạc Trừng. Nếu hôm nay bị đám paparazzi kia chụp được, thì sẽ có chuyện lớn như thế nào xảy đến nữa đây, Lý Văn vừa tưởng tượng đã thấy nhức đầu.

“Vô cùng cảm ơn ngài, Sở ảnh đế. Phiền toái ngài chăm sóc Mạc Trừng nhà chúng tôi.” Lý Văn đầy mặt nịnh nọt nói chuyện với Cẩn Tu, nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng đỡ người từ trong lòng Cẩn Tu ra.

Cẩn Tu cảm thấy trong lòng mình thiếu thiếu gì đó, bỗng nhiên có chút ý tưởng muốn đoạt Mạc Trừng lại, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm như vậy.

Hắn cảm giác, gần đây hắn có vẻ không giống bình thường, luôn có cảm giác rất kỳ lạ. Chẳng lẽ là do  ảnh hưởng của linh hồn nguyên chủ?

Ngày hôm sau, dự cảm của Lý Văn vẫn trở thành sự thật, hoá ra thực sự có paparazzi chụp được cảnh Cẩn Tu ôm Mạc Trừng ở trong lòng.

Nhìn khuôn mặt thân mật dính sát nhau của hai người trên tạp chí, Lý Văn khóc không ra nước mắt. Thôi thôi, thanh danh tốt của Mạc Trừng có nguy cơ bay biến mất tiêu rồi!

Nhìn cái đám tiêu đề này mà xem, toàn là thứ gì?

#Thiên vương và ảnh đế âm thầm yêu đương, hư hư thực thực công khai#

#Tình yêu mới của ảnh đế: Mạc thiên vương#

#Tình yêu đích thực của Sở ảnh đế xuất hiện rồi#

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play