Chương 14
☆ Thế giới thứ hai: Phong lưu vs Băng sơn [Phần 2]
[Duy Ái] là một bộ phim điện ảnh thể loại tình cảm, thông qua cái nhìn của nữ chính để triển khai.
Mở đầu câu chuyện, nữ chính An Kỳ là một nữ sinh trung học rất bình thường, cô cũng giống như những thiếu nữ khác, thích đi dạo phố, thích xem điện ảnh. An Kỳ có một bí mật nhỏ, cô thầm thích lớp trưởng của lớp mình – Uông Giai.
Uông Giai vốn là nam thần ở trường trung học, bộ dạng anh tuấn đẹp trai, quan hệ với mọi người rất tốt, bởi vậy Uông Giai chưa từng bao giờ nhìn tới ánh mắt ngập tràn tình yêu của An Kỳ dành cho mình.
Nhưng nam chính trong câu chuyện này lại không phải là Uông Giai, mà là một vị nam thần khác trong lớp học của An Kỳ – Tưởng Thuật.
An Kỳ trước giờ chỉ coi Tưởng Thuật là bạn tốt, thích gì kều kể cho Tưởng Thuật nghe, bao gồm cả việc cô thầm thích Uông Giai. Chỉ là An Kỳ không biết, Tưởng Thuật cũng thầm thích cô, nhưng Tưởng Thuật cảm thấy bọn họ còn quá nhỏ, không thích hợp yêu sớm, nên mới im lặng không nói ra. Tưởng Thuật thật sự không nghĩ tới, công chúa được mình bảo hộ từ nhỏ tới lớn thế mà lại thích phải người khác. Nhìn An Kỳ vừa ngọt ngào vừa lo lắng kể cho mình nghe về tình cảm của cô đối với Uông Giai, trong lòng Tưởng Thuật nóng lên, chỉ muốn lôi kẻ dám dụ dỗ tiểu công chúa của mình ra đánh một trận.
Lúc này bọn họ đã tới năm cuối cùng của cấp ba, sắp phải thi đại học, bất kể là An Kỳ hay Tưởng Thuật đều đặt trọng tâm của mình lên việc học tập.
Cho đến khi thi xong đại học, Tưởng Thuật mới bày tỏ tình cảm của mình với An Kỳ. Lúc này, An Kỳ cũng vừa mới tỏ tình với Uông Giai, rất tiếc, cô bị từ chối. Đương nhiên, sau đó An Kỳ cũng từ chối Tưởng Thuật, cô còn chưa thể quên Uông Giai.
Tưởng Thuật cũng hiểu chuyện này, nhưng vẫn lựa chọn lúc này để nói ra. Ít nhất, khi phụ nữ thất tình, dùng thân phận người theo đuổi để an ủi, có lẽ càng nhanh có được trái tim của An Kỳ hơn so với làm bạn bè.
Trải qua một năm liên tục theo đuổi, nam chính và nữ chính rốt cuộc hạnh phúc ở bên nhau.
[Duy Ái] nghiêng về thể loại tình cảm học đường trong sáng. Trong toàn bộ phim, không có nhân vật phản diện, không có hiểu lầm, chỉ có tình cảm thuần khiết giữa nam nữ chính mà thôi. Tuy rằng nội dung bộ phim vô cùng quen thuộc, nhưng biên kịch lại khống chế khá tốt tình tiết trong phim, khiến cho người xem cảm thấy thú vị, đồng thời cũng nhớ tới ký ức tình cảm hồn nhiên chỉ có ở trong những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
Lần này, vai diễn của Cẩn Tu là nam chính Tưởng Thuật, còn người đóng vai nữ chính, lại là chị ruột của khối thân thể này – Sở Vân Hi.
Thay xong phục trang, Sở Vân Hi đã chờ sẵn.
“Hi tỷ, sao chị lại tới sớm như vậy, thật là, mỗi lần đều để chị chờ em, ngại quá đi mất.”
“Haha, không phải Cẩn Tu cũng đến rất sớm hay sao? Chị cũng chỉ là muốn tới sớm một chút để xem mọi người diễn rồi học hỏi thôi.” Cười cười, Sở Vân Hi nói thẳng suy nghĩ của mình. Có lẽ là do bắt nguồn từ huyết mạch gần gũi, thái độ của Sở Vân Hi đối với Cẩn Tu không lạnh lùng giống như đối với những người khác “Dù sao hiện giờ chúng ta còn quá trẻ, thừa dịp có cơ hội, học nhiều một chút vẫn tốt hơn.”
“Hi tỷ thật sự rất thích diễn xuất, hiện giờ vài diễn viên trong giới làm sao có được tâm ý như vậy.” Đúng vậy, tới được vị trí như Sở Vân Hi lúc này, kỳ thật cũng không cần phải làm chuyện theo người khác là lãng phí thời gian như vậy. Nhưng Sở Vân Hi lại khác, cô biết rõ chính mình phải làm gì. Sở Vân Hi hiểu đâu là nơi mình còn thiếu sót, rồi sẽ tập trung quan sát những người khác, học cách biểu đạt của bọn họ.
“Chỉ là chị thích diễn xuất mà thôi. So những mặt khác, thiên phú của chị trong diễn xuất quả thực có chút thiếu sót, cần rèn luyện thêm.” Tính cách của Sở Vân Hi cũng rất giống Cẩn Tu, hai người đều là người thích diễn xuất, hơn nữa lại có chút theo đuổi sự hoàn mỹ.
“Hai vị, đừng ở đó nói chuyện phiếm nữa, chuẩn bị tới phần diễn của hai người rồi.” Đạo diễn cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nhanh chóng nhập tâm vào vai diễn, là yếu tố cơ bản của diễn viên.
Hôm nay là ngày Tưởng Thuật tỏ tình với An Kỳ. Tưởng Thuật biết, khi An Kỳ vừa thất tình, mình thổ lộ hẳn sẽ không thành công. Nhưng nếu không thừa dịp tâm lý của An Kỳ hiện tại còn chưa ổn định, chính mình nhanh chóng thay đổi ấn tượng của An Kỳ, chỉ sợ về sau, một đời này hai người chỉ có thể làm bạn mà thôi. Nói Tưởng Thuật vô liêm sỉ cũng được, nhưng Tưởng Thuật nhất định phải ép An Kỳ nhìn thẳng vào tình cảm của hai người.
“An Kỳ, mình thích cậu.” Ở nơi bí mật của riêng hai người, sau khi Tưởng Thuật im lặng rất lâu, rốt cuộc lớn gan nói rõ những lời này với An Kỳ vốn đang buồn bã không nguôi.
“Tưởng… Tưởng Thuật, cậu đang nói cái gì? Hôm nay không phải Cá tháng tư.” Tuy rằng trước đó Tưởng Thuật vẫn luôn giữ im lặng khiến cho An Kỳ cảm thấy có chút bất ổn, nhưng An Kỳ tuyệt không nghĩ tới lại là loại tình huống này.
Tưởng Thuật không cho An Kỳ có thời gian trốn tránh, nói thẳng ý nghĩ của mình “An Kỳ, thật ra cậu vẫn luôn cảm giác được đúng không, mình thực sự rất thích cậu, không phải nói đùa. Mình không cần cậu phải trả lời mình ngay, nhưng mà, ít nhất lúc này đừng cự tuyệt mình, có được không?”
“Cắt… Rất tốt, đây chính là bước ngoặt đầu tiên của bộ phim này. Vân Hi và Cẩn Tu diễn rất tốt, kết thúc công việc ngày hôm nay.” Đạo diễn vô cùng hài lòng với việc chỉ cần quay một lần đã hoàn thành xong cảnh quay.
Vốn dự tính phải quay vài lần, nhưng một lần đã xong, đạo diễn nhất thời cao hứng quyết định cho mọi người nghỉ nửa ngày.
Sở Vân Hi và Cẩn Tu nhìn nhau cười, đều rất hài lòng với lần hợp tác này.
Hai người bọn họ đều là người vô cùng có năng lực, lại rất yêu thích diễn xuất, ăn ý giữa hai người đương nhiên hơn hẳn những người khác.
Lúc này, trong lòng Cẩn Tu yên lặng thừa nhận thân phận của Sở Vân Hi.
Mà đối với Sở Vân Hi, Cẩn Tu cũng là một người đặc biệt. Tuy rằng cô không biết quan hệ của mình với Cẩn Tu, nhưng tính cách của hai người rất giống nhau, cho nên Sở Vân Hi không tránh khỏi cảm giác Cẩn Tu chính là tri kỷ của mình.
Theo tiến độ của bộ phim không ngừng quay chụp, phối hợp giữa Cẩn Tu và Sở Vân Hi càng ngày càng ăn ý hơn.
Giữa hai người phảng phất cũng có được sự hoà hợp vô hình, việc này khiến cho những người khác thường xuyên cho rằng hai người lén lút có mối quan hệ nào đó không thể cho ai biết được.
Nghĩ đến ngày sau khi bộ phim được phát sóng, vô số người sẽ bị tình cảm của Tưởng Thuật và An Kỳ hấp dẫn, biến thành fan couple của Cẩn Tu và Sở Vân Hi. Nếu những fan này mà biết được quan hệ thật sự của hai người, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người khóc thành một dòng sông.
Đối với fan couple mà nói, việc đau lòng nhất trên đời này chính là couple của bọn họ không có khả năng ở bên nhau. Một giây từ tình nhân biến thành chị em, các fan tuyệt đối sẽ tưởng tượng ra một đống tình tiết cẩu huyết nào đó.
Cẩn Tu ác ý nghĩ tới.
Sau khi tiến vào thế giới này, Cẩn Tu không tự giác sẽ bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng tới, trở nên càng ngày càng hung ác.
Cũng giống như một ly nước trắng, sau khi bị đổ thuốc nhuộm vào sẽ nhanh chóng thay đổi. Cẩn Tu vốn không có tình cảm, cho nên khi bị linh hồn của nguyên chủ ảnh hưởng, sẽ không tránh khỏi bị đồng hoá.
Sở Vân Hi cũng cảm giác được gần nhất tâm trạng của Cẩn Tu không ổn định, còn lén đến tìm Cẩn Tu hỏi han.
“Tiểu Tu, cậu có thể nói cho chị biết, dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao chị lại cảm thấy trạng thái của cậu không ổn.”
“Hi tỷ, chị cũng cảm giác được sao? Không cần lo lắng, đối với chuyện này, em đã ổn định lại rồi.” Cẩn Tu rất quen thuộc với việc tư duy của mình bỗng chốc bị thay đổi một cách im lặng. Nếu hắn đoán không sai, đây hẳn là do ý thức của nguyên chủ phá rối.
Trấn an Sở Vân Hi còn đang lo lắng cho mình xong, Cẩn Tu về phòng của mình.
[Hệ thống, ra đây, nói cho ta biết, linh hồn của nguyên chủ có phải vẫn còn ở trong cơ thể hay không.]
[Đinh… Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tìm kiếm linh hồn nguyên chủ, hệ thống tặng 5000 điểm, mong ký chủ không ngừng cố gắng, hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đinh… Hệ thống phát hiện ký chủ thực sự rất thông minh. Ký chủ của ta lợi hại như vậy, hệ thống tặng cho ký chủ một nụ hôn nồng thắm~]
Bỏ mặc hệ thống không thèm nhìn, Cẩn Tu chỉ chú ý tới âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành.
Linh hồn của nguyên chủ vẫn còn ở trong thân thể, như vậy việc bản thân mình có những cảm xúc khác thường hẳn cũng có thể giải thích được.
Tuy rằng Cẩn Tu biết, sự thay đổi của bản thân mình tuyệt đối không phải chỉ do một nguyên nhân này tạo thành, nhưng khi còn chưa có thêm manh mối nào khác, hắn không thể phân tích một cách chuẩn xác được.
Ngày hôm sau.
Sở Vân Hi vẫn không yên lòng đối với Cẩn Tu, cô quyết định, dẫn người bạn mới quen này ra ngoài giải sầu.
Gọi cả em trai kết nghĩa Mạc Trừng của mình đi cùng, ba người Sở Vân Hi nhanh chóng tới được địa điểm mục tiêu – một thảm cỏ ở ngoại ô thành phố.
Nơi này là do Mạc Trừng phát hiện, khung cảnh rất đẹp, chung quanh không có nhà cửa, cũng rất ít người tới đây du ngoạn. Nơi này vô cùng thích hợp để những ngôi sao của công chúng như Cẩn Tu và Sở Vân Hi đến thả lỏng tâm trạng.
Trên đường đi, Sở Vân Hi cố gắng hết sức để kéo gần Cẩn Tu với Mạc Trừng, giúp hai người thân thiện với nhau hơn.
Tuy rằng biết thân thế của Cẩn Tu không đơn giản, nhưng Sở Vân Hi vẫn không kìm được muốn tính toán một bước này cho hắn. Mạc Trừng là người rất tốt, gia thế cũng cao, là một người bạn bè tốt hiếm có. Có lẽ Cẩn Tu cũng không cần, nhưng nhiều bạn vẫn tốt hơn là không có bạn.
Mà hai người bị cô giật dây bắc cầu cũng hiểu ý của cô, đều chu đáo yên lặng làm theo ý muốn của cô.
Thứ nhất, Cẩn Tu không thể cự tuyệt loại quan tâm này của Sở Vân Hi. Thứ hai, Mạc Trừng cũng là đối tượng của nhiệm vụ phụ trong thế giới này, Cẩn Tu nghĩ vẫn nên tìm hiểu rõ một chút xem sao.
Mạc Trừng cũng vậy. Sở Vân Hi là người chị mà y vẫn luôn kính trọng, dù người chị này không phải ruột thịt, nhưng lại thân hơn ruột thịt rất nhiều. Hiện tại khó khăn lắm chị mới nhờ vả tới mình, Mạc Trừng nhất định phải hoàn thành. Không phải là làm quen với một người thôi sao, có gì khó đâu.
Chỉ là, Mạc Trừng không nghĩ tới, người này lại là ảnh đế vẫn luôn có tiếng phong lưu, Sở Cẩn Tu.
Mạc Trừng vốn đang vì thấy Sở Vân Hi mà tỏ ra thân thiện khẽ cười lại ngay lập tức thay đổi, khôi phục bộ dáng “lạnh lùng như băng” nguyên bản.
Nhưng nhìn đến thái độ hi vọng mười phần của Sở Vân Hi, Mạc Trừng chỉ có thể nhịn xuống khó chịu trong lòng, cừng đờ nói chuyện với Cẩn Tu.
Không nghĩ tới một lần nói chuyện này, Mạc Trừng phát hiện, y và Cẩn Tu lại có cái nhìn chung ở rất nhiều vấn đề. Mạc Trừng thu hồi khó chịu đối với Cẩn Tu, trong lòng cũng tán thành ánh mắt của Sở Vân Hi.
Xem ra chị mình ở phương diện nhìn người cũng không tệ lắm, Sở Cẩn Tu này cũng có chỗ đáng khen.