21

Chúng tôi ở nhà ba mẹ chồng trò chuyện với họ đến chiều, Từ Hành Chi bảo rằng anh có việc phải đi trước. 

Tôi liền dịu dàng đứng dậy và nói với anh: 

[Chồng à, vậy anh hãy “ra tiền tuyến chiến đấu” đi, em sẽ chăm sóc cho ba mẹ thật tốt, sẽ cho anh một hậu phương vững chắc.]

Nhưng anh lại xoa đầu tôi và nói: 

[Em về cùng với anh, chúng ta sẽ lại đến thăm ba mẹ vào tuần sau.]

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, rồi kiên quyết lắc đầu: 

[Em sẽ ở lại chăm sóc ba mẹ, thứ hai anh đi công tác thì em cũng sẽ chuyển đến nhà ba mẹ sống. Đây là điều mà em, một nàng dâu nên làm.]

Thấy không, dù em đang nuôi tình nhân sau lưng anh, nhưng chắc chắn cô Bạch Sương Sương của anh không thể bước vào nhà anh đâu. Vậy tại sao không cùng nhau giữ một vẻ ngoài đẹp đẽ chứ?

Mỗi người chơi theo cách của mình, cũng được mà. 

Ba mẹ chồng bị tôi làm cho cảm động rồi.

Nhưng nếu trước đây, Từ Hành Chi nhất định sẽ đồng ý chuyện này. 

Nhưng hiện tại anh lại bảo:

[Vợ à, hay em đi công tác với anh đi, không được em chăm sóc anh ở bên ngoài không quen.]

Mẹ chồng tức giận nói: 

[Bình thường mày hay sai bảo Giai Giai à? Mẹ lấy vợ cho mày để mày yêu thương con bé, chứ không phải để lấy cho mày một bà vú già !]

Mẹ chồng lại bảo với tôi: 

[Con đừng quá tốt với nó, nếu không nó sẽ không biết trân trọng con đâu.]

Ba chồng nói thêm:

[Giai Giai à, con đi công tác với nó phải trông chừng nó thật chặt. Nếu nó dám làm chuyện có lỗi với con, thì ba sẽ cho nó ra đi tay trắng.]

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài nói: 

[Ba mẹ à, con không sao đâu, cho dù Bạch tiểu thư có mang thai thì con vẫn có thể chăm sóc cô ấy trong thời gian ở cữ mà.]

22

Ba chồng tức giận lập tức cầm lấy cây chổi lông gà, và bắt đầu vụt vào Từ Hành Chi.

Tôi âm thầm lùi ra xa một chút, vừa khóc lóc vừa lén nhìn anh. 

Anh cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi tức thì phải núp sau lưng mẹ chồng.  

Ba chồng tẩn cho anh một trận rất nghiêm. 

Lúc này anh mới giải thích:

[Tin tức đó là giả, hôm đó vừa đúng lúc con đi bàn chuyện kinh doanh. Con đã cho người gửi video hoàn chỉnh khi con bước vào khách sạn ngày hôm đó rồi.]

Chúng tôi đều bất ngờ một chút. 

Khả năng phản xạ này của anh đúng là hơi lâu, đã bị đánh một trận rồi mới nói ra. 

Tôi và mẹ chồng vội vàng xem điện thoại của anh.

Ồ, quả thật có lẽ là do góc quay, trông như Bạch Sương Sương đang nắm tay anh vậy. 

Nhưng thực chất hai người họ cách nhau tận một mét, hơn nữa một người thì đi vào khu tiếp khách, còn một người thì lên tầng làm thủ tục nhận phòng. 

23

Nhưng kẻ ngốc mới tin điều này, không có lửa thì làm sao có khói. 

Trước đó anh và Bạch Sương Sương đã có tin đồn tình ái râm ran khắp nơi rồi. 

Nếu không phải có mối quan hệ mập mờ, thì có quỷ mới tin. 

Hơn nữa, Bạch Sương Sương là người không có chống lưng lại nổi tiếng trong giới giải trí vì sự thanh thuần và ngay thẳng, không chịu dựa dẫm vào kim chủ để nổi tiếng, vậy làm sao cô ta có thể “hot” được nhỉ?

Nhưng sau khi xem video xong, đôi mắt tôi lập tức ửng đỏ nhìn về phía Từ Hành Chi, và trên mặt thì hiện lên nét cảm động. 

[Em đã biết mà, huhu..chồng à, người mà anh yêu nhất chắc chắn là em.]

Thế rồi trên mặt ba mẹ chồng có chút xấu hổ. 

Mẹ chồng nói: 

[Sau này đừng để bọn họ đăng những tin tức kiểu này nữa, mày đã kết hôn rồi đấy! Giai Giai mà thấy được thì sẽ nghĩ gì chứ!]

Tôi lập tức muốn lên tiếng, nhưng Từ Hành Chi lại bảo:

[Chuyện này là do con xử lý không tốt, ba mẹ à con sẽ đưa Giai Giai về trước và xin lỗi cô ấy.]

Nói xong, anh lập tức kéo tôi đứng dậy rồi định rời đi. 

Tôi kiểu: ???

24

Sau khi ra khỏi cửa nhà. 

Tài xế mở cửa ghế sau, tôi vừa định lên xe thì anh đã đóng sập cửa lại bằng một cái “rầm”.

Khiến tôi bị giật mình một cái, ngơ ngác nhìn anh, rồi đứng bên cạnh anh cúi đầu xuống và không ngừng rơi nước mắt?

Tài xế và những người giúp việc đều nhìn tôi với vẻ thương hại. 

Giọng nói của Từ Hành Chi lạnh lùng đến mức có thể rơi cả tảng băng ra:

[Đưa tôi chìa khóa xe.]

Tài xế vội vàng đưa chìa khóa cho anh. 

Rôi anh lập tức kéo tôi về phía ghế phụ, sau đó anh mở cửa xe và đẩy tôi vào bên trong và tự mình ngồi vào ghế lái. 

Chiếc xe lao như tên bắn khi rời khỏi nhà ba mẹ chồng. 

Cũng giống như chồng tôi sắp mất kiểm soát vậy. 

25

Khi đến nhà, tôi từ từ tháo dây an toàn ra. 

Anh xuống xe, chỉ sau vài giây đã mở cửa ghế phụ, rồi thô bạo kéo tôi ra ngoài. 

Tôi nhìn anh với vẻ mặt vừa tủi thân vừa nhẫn nhịn. 

Những người giúp việc thấy chúng tôi như vậy, bọn họ cũng bất ngờ giật mình, và đều cúi đầu không dám nhìn chúng tôi. 

Tôi khẽ giọng xin lỗi:

[Xin lỗi chồng à, đều là lỗi của em. Anh đừng giận nữa, nếu anh tức giận thì em sẽ rất đau lòng đấy~]

Thế nhưng anh nhìn tôi một cách thản nhiên, rồi kéo tay tôi đi lên lầu và đi vào phòng ngủ. 

Anh ném tôi lên ghế sofa, rồi bóp chặt cổ tôi và chất vấn:

[Chuyện đó bắt đầu từ khi nào?]

Trên mặt anh không hề giấu giếm sự phẫn nộ. 

Tôi giật mình, sợ rằng anh sẽ bóp cổ tôi đến chết nhưng chắc là không đến mức đó đâu nhỉ.

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:

[Chồng à, anh đang nói cái gì thế?]

Thì anh liền bảo:

[Nói cái gì? Em muốn tự khai hay để tôi mang hết bằng chứng ra rồi nói chuyện?]

26

Tôi nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu:

[Rốt cuộc anh đang nói gì vậy, nếu anh thích Bạch tiểu thư thì em cũng sẽ không có ý kiến gì đâu, xin anh đó.]

Tôi cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương nói: 

[Chỉ cần đừng bỏ rơi em, thì em sẽ chấp nhận tất cả.]

Anh cười lạnh một cái:

[Chu Giai Giai à, tôi thấy em chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu.]

Bỗng dưng, bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh tạm thời buông tôi ra nên tôi vội vàng muốn nhảy khỏi cửa sổ để chạy trốn. 

Nhưng khi vừa đến bên cạnh cửa sổ, thì anh đã túm chặt tôi lại. Sau đó, anh trói chặt hai tay tôi lại với nhau. 

!!!

Trong tay anh cầm một tập tài liệu. 

Bên trong đó chứa đầy các bản sao kê ngân hàng, còn có giấy tờ chuyển nhượng bất động sản, và thông tin cá nhân của Trần Cẩm Ngôn. 

Tôi nhìn Từ Hành Chi với đôi mắt rưng rưng:

[Đây không phải là bạn trai của chị em sao? Thì có liên quan gì đến em chứ?]

27

Anh lấy điện thoại ra rồi bấm mở tài khoản phụ. 

Trên màn hình là lịch sử trò chuyện với Trần Cẩm Ngôn, bên trong vẫn còn những bức ảnh mà Trần Cẩm Ngôn đã gửi cho tôi. 

Cùng với câu tôi đã hỏi cậu ta về “sức khỏe”. 

Những thứ khác thì đều trống rỗng, chẳng có gì cả. 

Ai bảo tôi có thói quen xóa những tin nhắn “nhạy cảm” chứ. 

Tôi nhìn anh với vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa vô tội:

[Chẳng lẽ em không thể có bạn bè à? Anh chỉ dựa vào lịch sử trò chuyện này mà kết tội em, không phải là chuyện bé xé ra to sao? Dù hai chúng ta quen biết nhau qua xem mắt rồi mới đi đến kết hôn, nhưng lẽ nào không có chút tin tưởng nào sao?]

Tôi không kiềm chế được mà tủi thân nói:

[Anh nhìn em xem, vì yêu anh mà em có thể âm thầm chịu đựng việc anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng chỉ cần có chút nghi ngờ mà anh đã lộ vẻ muốn giết em rồi. Chứng tỏ rằng, anh không thật sự yêu em.]

Hai hàng nước mắt trong veo lăn xuống từ đôi mắt của tôi:

[Cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì, em biết anh thích Bạch Sương Sương, nên luôn muốn tìm lỗi của em để ly hôn và cưới cô ta.]

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói với vẻ mặt kiên cường:

[Em đồng ý tác thành cho anh, em, Chu Giai Giai yêu được thì cũng có thể buông tay được. Ly hôn đi, một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng thì còn có ý nghĩa gì nữa!]

28

Anh lạnh lùng nhìn tôi, không một chút bị lay động: 

[Còn gì nữa.]

Tôi nói tiếp:

[Không còn gì nữa, những chuyện tiếp theo, hãy nói chuyện với luật sư của em đi.]

Tôi suy nghĩ một lát:

[Nếu anh muốn giấu chuyện ly hôn, thì em có thể phối hợp.]

Chủ yếu là tôi sợ về nhà bị ba mẹ tẩn. 

Hay là đợi đến khi tôi trốn ra nước ngoài, đợi khi bọn họ không thể làm gì được, rồi tôi mới thông báo nhỉ. 

Anh gật đầu. 

Rồi cúi đầu nghĩ một chút và bật cười. 

Anh hỏi tôi:

[Trước khi kết hôn, em đã biết về sự tồn tại của Bạch Sương Sương à, nhưng em cũng chưa từng hỏi tôi, có phải là tin rằng tôi chắc chắn sẽ ngoại tình không?]

Tôi nhìn anh với vẻ mặt bi thương, không gì buồn hơn khi lòng đã nguội lạnh:

[Em không quan tâm anh đang nói về điều gì, từ giờ trở đi, em sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh. Nếu có việc gì, hãy liên lạc với luật sư của em.]

Anh lên tiếng: 

[À, anh đã cho người đi bắt Trần Cẩm Ngôn rồi, còn mang cả điện thoại của cậu ta về nữa, em có muốn xem không?]

Anh nhìn tôi và nói: 

[Cậu ta không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện đâu.]

Tôi không kìm nén được mà nhìn anh một cái, cố gắng biện minh:

[Người nói chuyện với cậu ta cũng không phải là em mà.]

Anh bật cười.

Lúc đầu anh cười rất nhẹ, nhưng sau đó anh cười đến mức ngực phập phồng luôn. 

Khi đã cười đủ rồi, thì anh mới lấy điện thoại của Trần Cẩm Ngôn ra.

Sau đó lật lại lịch sử trò chuyện, và xem từng tin nhắn một. 

29

Tôi cảm thấy như đang có hàng nghìn mũi kim đâm vào lưng mình. 

Không kiềm chế được mà muốn cựa mình, đứng dậy bỏ đi nhưng anh đã giữ chặt tôi lại.

[Em bảo là cái tài khoản phụ wechat trên điện thoại em không phải của cậu ta, đúng không? Vậy anh cho người dìm chết cậu ta, chắc em cũng không phản đối gì nhỉ.]

Sống lưng tôi lạnh toát. 

Anh mở một video giám sát trên điện thoại cho tôi xem. 

Trong màn hình, là cảnh Trần Cẩm Ngôn bị đánh đến mức thoi thóp, cậu ta đang không ngừng ho và liên tục kêu cứu. 

Trái tim tôi như bị siết chặt lại. 

Tôi hoảng sợ nhìn Từ Hành Chi:

[Anh làm như vậy sẽ chết người đó!]

Nhưng anh chỉ bình thản cười:

[Vậy thì đã sao?]

[Ai biết được chuyện này là do anh làm chứ?]

[Có chứng cứ gì không?]

[Anh đâu có quen biết cậu ta.]

[Rõ ràng là cậu ta nợ nần xã hội đen, rồi bị người ta truy sát mà.]

Anh nói xong những điều này, rồi nhẹ nhàng vuốt má tôi và hỏi: 

[Em nói có phải không?]

[Như vậy, có phải là sẽ thú vị hơn không?]

[Chơi bời vụng trộm thì có gì vui chứ, chồng em sẽ dạy em cách chơi thú vị hơn.]

Sau đó anh lại thì thầm bên tai tôi: 

[Em ăn vụng một lần, anh sẽ xử thêm một người.]

Sự lạnh giá từ đáy lòng trỗi dậy, rồi dần dần lan ra khắp bề mặt da. 

30

Gương mặt không cười của anh bình thản đến kỳ lạ. 

Dù trên miệng vẫn còn nụ cười.

Dưới ánh mắt như vậy của anh, tôi từ từ mở miệng nói: 

[Anh đừng giết cậu ta, anh muốn gì thì cứ nói.]

Anh mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút nào vui vẻ cả. 

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng nhìn lại anh. 

[Bao lâu rồi?]

[Một tháng.]

[Ngủ với nhau chưa?]

[Chưa từng.]

[Tại sao?]

[Bởi vì em vốn không muốn ngủ với cậu ta, em chỉ muốn tìm một nơi để tiêu tiền mà thôi. Việc này giống như việc đu idol của mình thôi. Dù có lúc em sẽ nói những câu đùa không mấy hay cho lắm nhưng đó chỉ là những trò đùa thô tục giữa người lớn thôi. Tất cả đều chỉ để làm cho bầu không khí thêm phần thoải mái.]

Anh cười lạnh một cái, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt đến chết chóc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play