11

Tôi vội vàng an ủi cậu ta:

[Ngoan nào, mấy hôm nữa chồng chị đi công tác rồi, đến lúc đó chị sẽ tới thăm em.]

Chồng tôi bảo anh sẽ tới thành phố S. 

“Bạch Nguyệt Quang” Bạch Sương Sương của anh, vừa hay cũng đang quay phim ở cửa hàng H.

Tôi hừ một cái. 

Trà xanh thì luôn bị người khác ghen ghét. 

Cửa phòng tắm vừa được kéo ra. 

Tôi lập tức bảo;

[Thôi nha không nói nữa.]

Sau đó xóa bỏ cuộc trò chuyện và đăng xuất khỏi tài khoản phụ. 

Hề hề. 

Rồi cầm lấy một quyển sách để ở bên cạnh, và lập tức bắt đầu đọc. 

Người chồng vẫn còn hơi nước đi đến bên cạnh tôi, anh rút quyển sách trong tay tôi và bảo:

[Vợ à, chúng ta đi ngủ thôi.]

Tôi ngoan ngoãn “vâng” một cái, rồi ngại ngùng không dám nhìn anh. 

Nhưng cuối cùng, tôi lại bị anh ấn xuống để thăm dò. 

Trời ạ. 

Thật là hời cho tôi mà. ^^

12

Cuối tuần, chúng tôi về nhà ba mẹ chồng ăn cơm. 

Và anh sẽ đi công tác vào thứ hai tới. 

Tôi không thể không mong đợi hơn nữa, đến mức tay có hơi run vì quá hào hứng. 

Quả nhiên việc lén lút ăn vụng thì sẽ càng thú vị hơn. 

Tôi nói với chị gái: 

[Chị cũng nên kết hôn đi, sẽ có một sự đặc sắc khác đó.]

Chị ấy liền trả lời:

[...Đấu với tiểu tam tiểu tứ hả?]

[Hay là lén lút ăn vụng, cho nó kích thích.]

Chị ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa. 

Còn tôi thì lướt weibo một chút. 

Thì phát hiện ra Bạch Sương Sương đăng weibo, cô ta bảo rằng bản thân bị bệnh phải nhập viện, và đang truyền nước. 

Tôi liếc nhìn Từ Hành Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thấy tiếc cho anh. 

Không dễ gì có thể đến thành phố S để “ăn vụng”.

Thế mà lại kiếm được một người đẹp bệnh tật. 

Chắc chắn sẽ hơi thiệt thòi một chút rồi. 

Tôi không kiềm chế được mà đăng nhập vào tài khoản phụ:

[Bé cưng à, dạo này sức khỏe em thế nào?]

Trần Cẩm Ngôn lập tức gửi cho tôi một bức ảnh.

Cậu ta đang tập tạ, mồ hôi đang chảy từ cơ bắp xuống dưới… 

[Chị quan tâm em đến như vậy, sao em nỡ để chị lo lắng chứ.]

Cậu ta lại hào hứng gửi cho tôi vài bức ảnh, nói rằng ở nhà không có việc gì làm nên học nấu ăn, chờ tôi qua sẽ nấu cho tôi.

Tôi đang đọc chăm chú thì xe đã đến nơi. 

Từ Hành Chi cũng mở mắt ra, khiến tôi vội vàng tắt điện thoại. 

13

Mẹ chồng vẫn nhiệt tình như mọi khi, kéo tôi lại rồi nói chuyện này chuyện kia. 

Người giúp việc đã đi tới để nhận hết đồ trong tay chúng tôi. 

Mẹ chồng kéo tôi lên lầu, và tặng tôi một bộ trang sức. 

Vừa nhìn thì tôi đã biết thứ này đắt chớt đi được rồi. 

Tôi liền lập tức cảm động đến mức đỏ cả mí mắt. 

Mẹ chồng vỗ nhẹ tay tôi và nói: 

[Hành Chi ấy à, là một đứa cuồng công việc hai con còn chưa đi hưởng tuần trăng mật, chắc trong lòng con cảm thấy tủi thân lắm. Mẹ biết mà, nếu nó có chỗ nào không tốt thì con cứ nói thẳng nhé hoặc nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con nói lại với nó.]

Mũi tôi sụt sịt:

[Mẹ à, con không sao cả, dù có phải chịu đựng bao nhiêu tủi thân thì con vẫn sẽ chấp nhận thôi. Hành Chi mặc dù hay lạnh nhạt với con, nhưng con đã quen rồi.]

Mẹ chồng lại ân cần vỗ nhẹ vào tay tôi:

[Con đúng là một đứa ngoan ngoãn.]

14

Khi xuống lầu, tôi thấy Từ Hành Chi và ba chồng, một người thì xem điện thoại mà người còn lại thì đọc báo. 

Tôi và mẹ chồng đi xuống. 

Bà ấy tức giận nói:

[Hành Chi à, mày nhìn mày đi hiếm lắm mới có ngày nghỉ, không biết nói chuyện với chúng ta một chút à, chỉ biết ôm cái điện thoại nát mà nghịch.]

Ba chồng cũng không hài lòng đặt tờ báo xuống:

[Ba đã muốn nói với anh từ lâu rồi, anh nhìn xem hai đứa sau khi kết hôn, Giai Giai thì thường xuyên đến đây chơi với hai thân già này, còn anh thì chẳng thấy bóng dáng đâu, anh là chủ tịch nước hay sao mà bận rộn như thế?]

Tôi vội vàng chêm vào:

[Ba mẹ à, hai người đừng mắng Hành Chi nữa đều là lỗi của con, do con đã không chăm sóc tốt cho Hành Chi, mỗi ngày anh đều phải tăng ca đã quá mệt rồi, nên mới không có thời gian đến thăm ba mẹ ạ.]

Ba chồng càng thêm tức giận hơn:

[Anh nhìn đi Giai Giai hiểu chuyện biết bao nhiêu, còn anh thì nhìn lại mình đi!]

Từ Hành Chi cũng thật là tài. 

Có lẽ anh đã thấy được tin Bạch Sương Sương nhập viện. 

Đã như thế rồi, vẫn còn nghịch cái điện thoại nát đó nữa. 

Há há. 

Chẳng giống như tôi, vừa đến nhà ba mẹ chồng là lập tức nộp điện thoại luôn. 

Và làm bộ dạng không thích nghịch điện thoại. 

Con người anh, quả thật là quá thành thật rồi nên tất cả đều thể hiện hết ra bên ngoài. 

15

Khi ba mẹ chồng nói, anh không chỉ không nhìn bọn họ, mà còn có vẻ mặt u ám đến đáng sợ. 

Mẹ chồng đánh anh một cái thật mạnh:

[Mẹ với ba mày đang nói chuyện với mày đấy, bị điếc sao!]

Ba chồng tức tối nói:

[Tôi bảo rồi, nuôi con trai không bằng nuôi chó còn hơn, ít ra thì chó còn biết vẫy đuôi với tôi!]

Ba chồng lại bảo với tôi:

[Vẫn là Giai Giai tốt hơn, từ khi Giai Giai làm con dâu của chúng ta, tôi cảm thấy như mình có thêm một cô con gái vậy, thật là thân thiết!]

Tôi ngượng ngùng cười, rồi vội vã giải thích cho chồng:

[Ba mẹ à, hai người đừng giận nữa Hành Chi nhất định có việc quan trọng gì đó phải nhanh chóng giải quyết.]

Mẹ chồng giận dữ nói:

[Mẹ thấy ba nó lúc trước cũng đâu bận rộn đến như vậy!]

Anh nuôi một người tình nhỏ, thì đương nhiên là bận rồi. 

Không giống như tôi, không phải đi làm có rất nhiều thời gian để nuôi một người tình bé nhỏ.

Tôi muốn để ba mẹ chồng mắng Từ Hành Chi nhiều hơn nữa, nên bảo là đi vào bếp lấy trái cây. 

Sau đó tôi nghe thấy mẹ chồng đang chất vấn anh:

[Con không làm bậy bạ gì ở bên ngoài chứ? Mẹ và ba đã thấy tin tức đó rồi.]

Má ơi. 

Không ngờ cả thế giới đều biết tôi bị “điểm sừng” hả!

Nhưng chồng tôi coi lời mẹ anh như không thấy, anh vẫn luôn cầm điện thoại rồi điên cuồng lướt tin nhắn. 

16

Khi tôi bước ra ngoài, mí mắt đỏ hoe. 

Ba chồng còn đang tức giận:

[Anh nói đi, anh ở bên ngoài đã làm chuyện tốt gì nào? À, sao anh lại không biết điều như vậy chứ!]

Mẹ chồng liếc nhìn tôi một cái, rồi cũng vội vàng an ủi nói: 

[Con đừng lo, mẹ và ba sẽ giúp con chấn chỉnh nó.]

Tôi nhếch mép trong lòng không khỏi khinh bỉ, Từ Hành Chi à ngay cả “bạch nguyệt quang” mà anh cũng không xử lý nổi, thì thật là vô dụng đấy. 

Còn tôi vẫn là chú chim hoàng yến, ngày ngày ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi. 

Vì thế, với đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt vừa kiên cường nhưng cũng đầy nhẫn nhịn, tôi nói với mẹ chồng:

[Ba Mẹ à, con không sao đâu. Chỉ cần Hành Chi vui vẻ, con làm gì cũng được. Con tin, khi đàn ông chơi bời chán rồi, thì họ sẽ sớm trở về nhà thôi.]

Tôi lại nói tiếp:

[Đều do con không tốt, chắc là con không đủ quan tâm đến Hành Chi, nên anh mới ….huhu]

Tôi không kiềm chế được mà ôm mặt khóc lóc đau đớn, nhưng lại cố gắng kìm nén:

[Con thật sự không sao đâu, ai bảo con lại yêu anh như vậy chứ, ba mẹ ơi gia đình hòa thuận thì mọi việc mới đều tốt được.]

Ba mẹ chồng nhìn tôi với vẻ mặt vừa hài lòng vừa xót xa, càng thêm không vừa lòng với chồng tôi. 

Ba chồng càng hét hơn: 

[Lấy cành liễu ra đây cho tôi!]

Có vẻ như ông ấy còn muốn tẩn cho chồng tôi một trận nữa. 

Tôi hào hứng, đứng chắn trước mặt chồng vừa gan dạ vừa yếu ớt nói: 

[Ba ơi, đừng đánh anh nữa, nếu có đánh thì ba hãy đánh con đi, nhất định là do con không tốt nên không giữ được trái tim của chồng mình!]

17

Chồng tôi, người từ nãy đến giờ vẫn trong trạng thái của một người câm, cuối cùng anh cũng có phản ứng:

[Vợ à, em giẫm lên chân anh rồi.]

Thật là một kỳ tích của thế gian. 

Tôi quay lưng nhìn anh rồi khóc lóc bảo: 

[Chồng à, anh mau nhanh giải thích một câu đi.]

Từ Hành Chi cuối cùng cũng từ chiếc điện thoại ngẩng đầu lên, anh lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi rụt rè liếc nhìn anh một cái, rồi núp sau lưng mẹ chồng. 

Giọng nói khẽ nức nở bảo: 

[Xin lỗi chồng à, đều tại em là em khiến anh bị mắng. Khi về nhà, em sẽ tự vào thư phòng quỳ trên ván giặt ba tiếng.]

Nhưng lần này mẹ chồng đã thật sự tát anh một cái vào mặt:

[Ở nhà mày còn bạo hành Giai Giai sao?]

Ba chồng:

[Nghịch tử!]

Thế nhưng Từ Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. 

Sau đó, anh mỉm cười và đưa điện thoại cho tôi, còn nói với giọng rất dịu dàng:

[Vợ à, vừa nãy anh cầm nhầm điện thoại, cái này là của em mà.]

!!!

18

Tôi run rẩy đưa tay ra để lấy điện thoại. 

Nhưng anh lại xoay người lại, rồi cười nói với tôi: 

[Hay để anh giúp em cất nó đi trước đã nhé, dù sao thì anh sắp đi công tác rồi.]

Anh nhìn tôi, nhưng con ngươi sâu thẳm lại mỉm cười với đầy ẩn ý:

[Em nhất định phải chăm sóc anh đấy.]

Ba chồng hừ lạnh một cái:

[Thế thì còn tạm chấp nhận, anh đối xử với vợ mình tốt một chút.]

Mẹ chồng cũng vỗ nhẹ vào tay tôi:

[Nếu nó bắt nạt con, cứ việc nói với ba mẹ nhé.]

Tôi sợ sệt liếc nhìn Từ Hành Chi một cái. 

Anh cũng đang quan sát tôi, trên mặt còn nở một nụ cười nữa.

Nhưng đôi mắt đen lạnh lùng như tảng băng ấy, thật sự rất đáng sợ. 

Tôi cố gắng nhớ lại, lúc vừa xuống xe tôi đã vội vàng tắt điện thoại. 

Bởi vì hình tượng mà tôi đã tạo dựng từ trước đến nay, chính là một người vừa dịu dàng vừa đảm đang. 

Cho nên, tôi đã không kịp đăng xuất khỏi tài khoản phụ. 

……

Vậy lịch sử trò chuyện giữa tôi và Trần Cẩm Ngôn… 

19

Bị phát hiện ngoại tình, thì liệu còn có thể được chia tiền không nhỉ?

Tôi không thể không suy nghĩ đến vấn đề này trong lòng. 

Nhưng nghĩ lại thì Từ Hành Chi có bản lĩnh cứ việc ly hôn với tôi đi. 

Ly hôn rồi, tôi vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống của mình.

CMN tôi với chị mình đều giống nhau, sẽ mở một công ty giải trí, rồi thích ai thì sẽ ngủ với người đó!

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, tôi bình tĩnh hơn nhiều, bất kể Từ Hành Chi nhìn tôi thế nào, thì tôi vẫn cúi đầu và làm ra vẻ mặt của một người bị hại trước mặt anh. 

Cũng giống như tôi khi biết anh “điểm sừng” cho mình, tức giận như khi bị người khác biết vậy, anh chắc chắn cũng sẽ không nói ra chuyện này đâu.

Có vẻ vang không?

Quả nhiên anh nói với ba mẹ mình:

[Ba mẹ à, hai người đang nghĩ gì vậy? Giai Giai ngoan như thế, sao con nỡ đối xử không tốt với cô ấy chứ.]

Đúng lúc này, người giúp việc mang đồ ăn lên và bảo rằng có thể ăn cơm rồi. 

20

Trên bàn ăn, tôi vẫn nhiệt tình với anh như mọi khi. 

Tôi không ngừng gắp thức ăn cho anh, rồi nhìn anh ăn, điều này còn vui hơn cả khi bản thân ăn nữa. 

Để diễn ra một hình tượng của một người vợ hiền thục. 

Tôi còn chăm sóc ba mẹ chồng, múc canh và gắp thức ăn cho bọn họ.  

Ngay cả những con ong cũng không bận rộn bằng tôi. 

Ba mẹ chồng không ngừng khen ngợi tôi, bảo tôi thật chu đáo, nuôi con trai còn không bằng nuôi một cô con dâu. 

Bọn họ còn nói với tôi rằng, có một toà nhà đang cho thuê, sau này sẽ để tôi thu tiền coi như chỗ tiền đó để tôi tiêu vặt. 

Tôi hoảng hốt rồi từ chối:

[Ba mẹ à, không cần đâu ạ. Hai người đã cho con đủ rồi, con vốn không tiêu hết.]

Tôi nhìn Từ Hành Chi rồi nở một nụ cười tươi:

[Vả lại, những chuyện này ở nhà đều do Hành Chi quyết định, con là phụ nữ lấy nhiều tiền như vậy để làm gì chứ.]

Mẹ chồng thở dài một cái, rồi khiển trách tôi:

[Đứa trẻ ngốc này, thứ gì cho con thì con cứ việc nhận đi, con nghĩ đám đàn ông đáng tin hả? Đáng tin nhất vẫn là tiền của bản thân con.]

Ba chồng nói thêm:

[Con đừng lúc nào cũng nhường Hành Chi, ba thấy giờ nó càng lớn càng không biết điều. Là quà của người lớn thì không nên từ chối, sau này con sinh con rồi, ba sẽ sang tên tòa nhà đó sang tên con.]

Tôi cảm động đến rơi lệ, rồi nói với giọng đầy nghẹn ngào:

[Ba mẹ à! Hai người thật quá tốt với con rồi.]

Nói xong, tôi lau nước mắt đầy xúc động. 

Sau đó Từ Hành Chi lập tức bị mẹ anh nhìn một ánh mắt “đầy yêu thương” và đánh một cái:

[Mày nhìn Giai Giai kìa! Còn không mau học hỏi một chút đi.]

Anh liếc nhìn tôi một cái đầy lạnh nhạt, rồi tiếp tục ăn cơm:

[Kiểu của cô ấy, con không học nổi.]

Chắc chắn rồi, anh đã phát hiện ra. 

Nếu không thì sẽ không nói chuyện theo kiểu đó. 

Thì ra tôi như vậy, anh chỉ lạnh lùng nói một câu: 

[Mọi người vui là được.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play