11.
Ta và Thái tử mắt to trừng mắt nhỏ.
Có lẽ hắn cũng thấy hơi xấu hổ, bèn ho khan một tiếng rồi nói: “Chỗ này trông cũng đươc, bổn cung cố ý dẫn nàng tới đây cắm trại.”
Ờ phải, được lắm cơ.
Bên trái có ổ sói, bên phải có hang hổ.
Trên đầu có kền kền, dưới chân còn có rắn.
Đích thực là nơi cắm trại hoàn hảo—-cho bọn dã thú ấy cắm trại đánh chén chúng ta thì có.
Có lẽ Thái tử cũng thấy lời mình nói nghe vớ vẩn quá, liền an ủi ta: “Không sao đâu, chờ lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta ngay thôi.”
Năm canh giờ sau, ta an ủi hắn: “Không sao đâu, chờ lát nữa sẽ có quỷ tới tìm chúng ta chơi ngay ấy mà.”
12.
Thật sự không ngờ được rằng lần này hoàng cung làm việc lại khốn nạn thế.
Đợi cả năm canh giờ rồi mà không có ai tới cứu chúng ta.
Ta và Thái tử đành tự lực cánh sinh, vừa tìm đường vừa đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Hắn nói tại ta cứ muốn đi theo, ta nói là do hắn cứ muốn dẫn ta đi thì có.
Hắn nói kì thật hắn không muốn giếc con nai đó tí nào, đều tại ta ở bên cạnh cứ xí xí chê bai hắn, ta cãi lại nếu không biết bắn thì đừng có khoác lác.
Hắn không cãi lại nữa, ta lại hỏi sao hắn lại câm rồi?
Hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ta phát hiện nàng là một đứa biến thái.”