Nửa đêm, Nguyễn Du không tỉnh dậy nữa, ngủ cho đến khi trời sáng.
Tống Hà cũng tranh thủ nửa đêm ngủ một chút, sáng hôm sau hắn dậy sớm, nhưng hắn đã quen với việc thức khuya khi điều tra vụ án, nên không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vì Nguyễn Du tối qua ngủ ngon, cơ thể nàng đã tốt hơn nên hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Có vẻ như vẫn là Tống thiếu gia có cách.” A Tương thấy sắc mặt Nguyễn Du đã tốt hơn nhiều, vui vẻ nói: “Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi nô tì nghe nhà thuyền nói, còn nửa canh giờ nữa là đến Dương Châu.”
A Tương gật đầu, thấp giọng nói: “Ừm… sau ba tháng xa cách, chúng ta lại sắp về Dương Châu rồi…” Nhưng không biết, cố nhân gặp lại, sẽ ra sao đây……
Dù rằng sau khi Nguyễn gia gặp chuyện không may, Nguyễn Du không còn chỗ nào để đi chỉ có thể chạy đến Tống gia, nhưng thực ra nàng vẫn có người quen ở Dương Châu. Ví như Triểu Tiêu ca ca từ nhỏ đã trưởng thành cùng với huynh trưởng của nàng, rất chăm sóc nàng, khi Nguyễn gia gặp chuyện, chỉ còn mình nàng, Triển Tiêu đã đến tìm nàng, còn mời nàng về Triển phủ của hắn ta ở, nhưng Nguyễn Du đã từ chối, vì chuyện kia ồn ào quá lớn, nếu nàng đến Triển phủ, chắc chắn sẽ gieo thêm mầm tai vạ cho Triển phủ.
Ngay cả việc đến Tống gia, cũng là sau khi phụ thân nàng qua đời gần một năm nàng mới đến.
Ngoài Triển Tiêu, còn có một người quen khác, đó chính là tẩu tẩu của Nguyễn Du, Tô Khởi Vân, thê tử của Nguyễn Cẩn đã tạ thế. Chỉ có điều sau khi Nguyễn gia gặp chuyện, Tô gia đã phái người đến đón Tô Khởi Vân về, còn gửi một bức thư hòa ly, như vậy Tô gia bọn họ liền cắt đứt quan hệ với Nguyễn Cẩn, Nguyễn Du cũng không biết có nên gọi Tô Khởi Vân là tẩu tẩu hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT