Tống Hà thấy lời của tiểu ca bán hoa gợi lại nỗi đau trong quá khứ của Nguyễn Du, trên mặt nàng hiện lên một chút buồn bã, vội vàng từ giỏ của tiểu ca chọn một nhánh hoa hải đường, nói: “Hoa này bao nhiêu tiền?”
Tiểu ca vội vàng xua tay: “Không lấy tiền, không lấy tiền, cho Nguyễn tiểu thư thì sao lại lấy tiền? Hoa hải đường này rất hợp với Nguyễn tiểu thư, công tử thật có mắt nhìn!”
Đúng lúc này lại có mấy cô nương đến mua hoa, tiểu ca bán hoa có chút bận rộn, nên không nói thêm gì với Nguyễn Du. Tống Hà đưa hoa hải đường cho Nguyễn Du, cười nói: “Đừng buồn, lần này chúng ta trở về là để minh oan cho bá phụ, chân tướng tuy đến muộn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến. Tiểu Ngư nhi, nàng hãy nghĩ đến những điều vui vẻ, đừng làm vẻ mặt khổ sơ, ta……”
Ta nhìn mà đau lòng.
Tuy nhiên, chung quy Tống Hà cũng không thể nói ra câu nói hơi ngượng ngùng đó, mà chuyển sang nói: “Ta mới đến Dương Châu, vẫn chưa có dịp tham quan, chúng ta trước tiên tìm một khách điếm nghỉ ngơi, khi nào khỏe lại thì nàng dẫn ta đi dạo, được không?”
Nguyễn Du cố gắng xua tan những lo lắng u sầu trong lòng, mỉm cười với Tống Hà: “Được.”
A Tương đi phía sau hai người, ban đầu nàng ta lo sợ Nguyễn Du đến Dương Châu sẽ nhớ lại những chuyện cũ, lại khóc lóc như trước, nhưng giờ thấy có Tống Hà bên cạnh, Nguyễn Du dường như không buồn như nàng ta tưởng, trong lòng nàng ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta nghe Tống Hà nói: “Đưa hoa cho ta, ta sẽ giúp nàng cài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT