Con người mà, một khi nhận ra mình thích ai đó, thì trong lòng chỉ toàn hình bóng của người đó. Giống như Tống Hà, trước đây không chắc chắn tình cảm của mình, luôn thích đối đầu với Nguyễn Du, giờ đã bày tỏ tình cảm rồi, mới thấy mình trước đây thật ngốc nghếch.
Nếu biết Tiểu Ngư nhi sẽ trở thành thê tử của hắn, ngay từ đầu hắn đã không nên hung dữ với nàng.
Động tác Nguyễn Du ăn cơm hơi dừng lại, ngạc nhiên nhìn Tống Hà, rồi lại sờ cằm mình, đổ mặt hỏi: “Ta, trên mặt ta có gì hay sao?”
“Không, mặt nàng rất sạch sẽ, trắng như sứ, rất đẹp, ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút.” Tống Hà lắc đầu, tiếp tục nhìn Nguyễn Du.
Nguyễn Du không nhịn được, cắn môi nói: “Vậy sao huynh cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?”
“Ta chỉ phát giác… Tiểu Ngư nhi, nàng thật đẹp.” Tống Hà cười rạng rỡ, còn nháy mắt với Nguyễn Du, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Đến tối, Nguyễn Du phát hiện Tống Hà thật sự dày mặt ở lại trong phòng nàng không đi. Quan trọng là A Tương cũng không biết từ lúc nào đã bị Tống Hà kéo đi, Tống Hà bảo nàng ta ra ngoài thì nàng ta thật sự đi ra, Nguyễn Du gọi nàng ta, nàng ta còn nói là vì tốt cho Nguyễn Du, Nguyễn Du căng quai hàm, tức giận ngồi bên giường, nhìn về phía Tống Hà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT