"Vân Nguyệt, em đang nói cái gì vậy!" Kha Nguyên Viễn bất bình hô lên.
Kha Mỹ Ngu quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Kha Vân Nguyệt con gái út của trưởng thôn, bằng tuổi cô, cũng chưa đính hôn.
Không đợi bà Kha mở miệng nói chuyện, một người phụ nữ sĩ diện bên cạnh đã nắm tay bà ấy, bất bình nói: "Bà nội, cháu biết bà yêu thương cháu gái Ngu Bảo Nhi, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi."
"Thứ quan trọng nhất của một cô gái là thanh danh, Ngu Bảo Nhi dính líu với Tần Nguyên Cửu trong chuồng bò, chuyện này là sao đây!"
"Chậc chậc, chẳng trách con bé tám nhà bà nói, tối hôm qua nhiều người nhìn thấy như vậy…"
"Nghe nói Ngu Bảo Nhi nhà bà vì cứu Tần Nguyên Cửu mà làm cái gì hô hấp nhân tạo, miệng đối miệng đấy!"
"Không đúng, tôi nghe có người, bọn họ chui vào bụi lau sậy, chưa kịp cởi quần áo đã bị người đụng phải..."
Những người phụ nữ trên dưới xe bò nói chuyện ầm ĩ!
Sắc mặt bà cụ Kha âm trầm, trực tiếp đứng dậy cầm cái giỏ trúc bên cạnh, nhanh tay ném mạnh về phía đám người: "Nghe nói, chúng mày nghe ai nói?"
"Chúng mày chỉ có tai mà không có não đúng không?"\\
"Bảo Nhi ngoan nhà tao suốt ngày ở nhà, ra ngoài nó cũng theo người khác, tối qua có một đám trẻ con nhà tao ở đấy, sao chúng mày có thể c.h.é.m gió như vậy?"
"Chúng mày đang hãm hại gia đình của anh hùng chiến đấu, quên mất ai là người dùng xương m.á.u liều mạng cho cuộc sống tốt đẹp như hiện tại!"
"Một đám người lớn tâm địa xấu xa, không biết con cái trong nhà chúng mày có bao nhiêu cha ruột đâu, còn dám dìm bảo bối của tao xuống nước!"
Năm đó bà Kha một mình nuôi bốn người con trai và hai người con gái, đã sớm tu luyện thành hổ, có sức chiến đấu lỗi lạc, vừa nói vừa ra tay, đánh cho một đám phụ nữ kia sợ hãi không dám mở miệng nữa.
"Bà ba, tuy đồng chí Tần sống trong chuồng bò nhưng anh ta đẹp trai, chăm chỉ, có trách nhiệm cao lại còn có học thức nữa, biết đâu Kha Mỹ Ngu lại nhìn trúng anh ta thì sao?"
"Lỡ đâu gia đình đồng chí Tần được sửa án xử sai, chị ta cũng có thể bay vào thành phố, dù sao hôn sự của chị ta và nhà họ Vu cũng thất bại rồi, khó mà có được một cái hôn sự tốt như vậy nữa." Kha Vân Nguyệt nghiến răng căm thù Kha Mỹ Ngu.
Lúc này, cô ta thu hết can đảm, mặc kệ anh ba lôi kéo, vẫn kiên quyết nói: "Ruồi không bâu trứng liền*, nếu Kha Mỹ Ngu và đồng chí Tần trong sạch thì ai thèm gán ghép bọn họ với nhau?"
*Ý nói không có điểm yếu thì sẽ không bị người khác soi mói
Làm gì có thôn nào mà trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn không khá giả, cô ta là con út của trưởng thôn, cũng là đứa con gái duy nhất, mỗi tháng còn được chú ruột làm quân nhân gửi cho một khoản trợ cấp phong phú.
Kha Vân Nguyệt được cưng chiều, tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác, tiền ăn mặc cũng không nhà nào so sánh được. Dù Kha Mỹ Ngu có được nhà ông ba nâng trong lòng bàn tay, mệnh danh là hoa khôi thôn cũng không thể cướp đi danh tiếng của cô ta!
Lòng dạ của Kha Vân Nguyệt không thấp hơn Kha Mỹ Ngu là bao, cũng luôn luôn muốn trở thành người thành phố.
Mặc dù tình hình hiện tại vẫn còn nghiêm trọng, nhưng một số người trong chuồng bò đã được sửa án xử sai. Cha cô ta được cấp trên chỉ thị phải bí mật chăm sóc Tần Nguyên Cửu, điều này cho thấy quyền lực của nhà họ Tần không tầm thường, việc sửa án xử sai chỉ là vấn đề thời gian.
Tần Nguyên Cửu, cô ta nhất định phải có được, tuyệt đối không thể để Kha Mỹ Ngu cướp lấy!
Kha Mỹ Ngu nắm lấy bà Kha đang tức giận đùng đùng, vừa an ủi bà cụ vừa cười nhẹ nói: "Kha Vân Nguyệt, cổ nhân có câu nói tố dĩ tiểu nhân chi tâm, độ quân tử chi phúc*."
*Dịch nghĩa: Dùng tư tưởng hèn hạ suy đoán tâm tư người tử tế.
"Nếu cô thích đồng chí Tần thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng ép buộc tôi làm cái gì?"
"Muốn tôi và bà nội thề trước mặt mọi người là không có khả năng gì với đồng chí Tần sao?"
Kha Vân Nguyệt ưỡn n.g.ự.c một cái, không hề phủ nhận tình cảm của mình với Tần Nguyên Cửu, kiêu ngạo khẽ nói: "Nếu chị không có ý định đó thì nói ngay trước mặt bà nội và các thím này đi."
"Tránh khỏi sau này lại nói mọi người hủy hoại thanh danh của chị!"
Kha Mỹ Ngu cười lạnh: "Các người là quan tòa hay là công an, tôi cần gì phải nói với các người?"
"Ngược lại, tôi có quyền truy tố các người vì tội tung tin đồn thất thiệt, phá hoại sự đoàn kết của đội sản xuất, hạ thấp bầu không khí của thôn Lạc Phượng, nói không chừng có thể sẽ bị các phần tử thù địch lợi dụng!"
Đây đều là phụ nữ trong thôn, bình thường có chút lắm mồm, thích xem trò vui của người khác, không có suy nghĩ hãm hại người khác.
Bây giờ bị Kha Mỹ Ngu kéo vào hoàn cảnh lớn, bọn họ nhất thời sợ hãi.
"Chị… chị đừng tưởng học được mấy năm là lên mặt với chúng tôi." Kha Vân Nguyệt lắp bắp nói: "Tôi còn không biết gì về chị sao, từ tiểu học đến trung học, chị chưa từng vượt qua tiêu chuẩn lần nào!"
Kha Mỹ Ngu thờ ơ nhún vai: "Hình thức bên ngoài như thế nào thì tôi không cần nói, cạnh tranh giữa các đội sản xuất trong đại đội và các đội sản xuất trong thôn rất lớn, chắc không ai muốn việc cá nhân của tôi ảnh hưởng đến việc kết toán công điểm ăn Tết của các người đâu nhỉ?"
"Bốn chữ "tập tục không tốt" có thể lớn hoặc nhỏ, nếu chúng thực sự được dùng để làm ầm lên…"
Mọi người sắc mặt âm trầm, không cam lòng ngậm miệng lại, vẫn không quên lẩm bẩm: "Nếu cô không làm gì thì giả đã không thành thật!"
Nếu là trước đây, chắc chắn Kha Mỹ Ngu sẽ không để ý, nhưng bây giờ cô có nhiệm vụ nặng nề trước mắt, nhất định phải chạm được vào vị trí bà Tần.
"Hàng xóm láng giềng thân mến, mọi người đừng lo lắng, Kha Mỹ Ngu tôi đây rất ngay thẳng, làm chuyện gì cũng tuân theo quy tắc, tuyệt đối sẽ không để bị ai bắt lỗi đâu!" Đó là tất cả những gì cô có thể làm.
Xe bò chậm rãi di chuyển, trên con đường đất không bằng phẳng, đám người xóc nảy, lắc lư rất đều đặn.
Khi bọn họ ra khỏi thôn, vừa định rẽ ngoặt, Kha Vân Nguyệt đã vỗ vai Kha Nguyên Viễn: “Anh ba, đợi đã, chị Ân Thục tới!”
"Vân Nguyệt, xe của chúng ta hết chỗ rồi." Kha Nguyên Viễn bất lực nói.
"Em thấy chị Ân Thục mang rất nhiều đô, tiện treo vào tay lái thôi, tránh khỏi việc trên xe nhiều người đè bẹp con bò." Nói xong Kha Vân Nguyệt lập tức đứng dậy vẫy tay với Kha Ân Thục: "Chị Ân Thục, ở đây!"
Kha Nguyên Viễn không lay chuyển được em gái, cười xin lỗi với mọi người trong xe, tốc độ đánh xe chậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là chờ người phía sau đuổi kịp.
Kha Ân Thục sải bước đi về phía bên này.
"Chị Ân Thục, chị đưa giỏ trúc cho anh ba em đi, như vậy đi đường sẽ dễ dàng hơn."
"Cảm ơn" Kha Ân Thục cong môi cười nhẹ.
"Em tám Kha, bên trong giỏ của em có cái gì nhìn lạ thế."
"Một tháng nữa em lập gia đình rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút, còn ngày ngày chạy lên núi làm gì?"
Không được nói chuyện linh tinh về Kha Mỹ Ngu, mọi người lại hào hứng vây quanh Kha Ân Thục sắp trở thành người thành phố, tập trung khai hỏa.
Mới đầu Kha Ân Thục ngại ngùng cười cười, chào bà cụ Kha và Kha Mỹ Ngu một tiếng, nhưng chẳng nhận được gì ngoài thái độ khinh khỉnh và hừ lạnh.
Cô ta vuốt tóc mai: "Sau này tôi lấy chồng, sẽ không thể ở bên cha mẹ cả ngày nữa, nên trong một tháng này, tôi có thể được cái gì thì hay cái đó thôi."
"Chị Ân Thục có hiếu thật đấy." Kha Vân Nguyệt chật vật chen trái chen phải, cố gắng nhường chỗ cho Kha Ân Thục, cười thân mật kéo cánh tay cô ta: "Cái gì phúc tinh hay không phúc tinh chứ, em nói cho mà biết, người thiện lương hiếu thuận như vậy, vận khí chắc chắn sẽ rất tốt và vững chắc!"
"Nhìn mà xem, hôn sự với nhà họ Vu tốt như vậy còn có thể bỏ qua một phúc tinh nào đó, rơi lên trên người chị Ân Thục mà!"
Kha Mỹ Ngu chế nhạo: "Đúng là ngu không ai bằng, nếu hôn sự nhà họ Vu là của tôi thì làm gì có tin đồn về tôi với đồng chí Tần chứ."
"Suy cho cùng, chị Ân Thục của cô chính là cục đá cản đường cô bước về phía người trong lòng!"
"Nhìn cô tình cảm như thế, ai không biết còn tưởng cô là bà mối của cô ta đấy."
Nụ cười của Kha Vân Nguyệt đông cứng trên mặt, cô ta biết rõ Kha Mỹ Ngu đang châm ngòi khiêu khích quan hệ giữa mình và Kha Ân Thục, nhưng lại không nhịn được bị nắm bắt.
"Cô… cô đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư xấu xa của cô!" Kha Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không chiếm được nhà họ Vu nên muốn vu cáo người khác linh tinh."
Kha Ân Thục kéo cánh tay cô ta lại: "Em Vân Nguyệt, mấy ngày trước trời mưa, chị hái được một ít nấm trên núi, chờ khi nào bán xong hai chúng ta sẽ cùng đi chơi, mua vài món đồ nha."
"Em Vân Nguyệt có mắt nhìn tốt, vừa vặn giúp chị chỉnh lại ánh mắt."
"Tránh khỏi sau này chị vào thành phố, làm trò cười cho người ta chê dân mình quê mùa!"
Cả hai cười đùa nói nhỏ với nhau.
Kha Mỹ Ngu không thèm quan tâm, ngược lại kích động hỏi bà cụ: "Bà nội, trong chợ có những cái gì thế?"
Nguyên chủ cũng giống như Kha Vân Nguyệt đã nói, từ khi hiểu chuyện liền một lòng khao khát vào thị trấn thành phố, ngoại trừ việc đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những việc "hạ mình" như đi chợ.
Là một cô gái sinh ra và lớn lên ở địa phương nông thôn nên vẫn chưa biết gì về nó, trong lòng đầy tò mò.
Bà cụ hồ hởi phổ cập khoa học với cô: "Có nhiều cái hay lắm."
"Mặc dù bây giờ tổ chức không cho phép đầu cơ trục lợi, nhưng nông dân chúng ta vẫn có thể tìm được một hai cân đồ vật mà mua bán hoặc trao đổi ở chợ."
"Chúng ta ở cạnh núi không thấy sườn nên đương nhiên sản xuất ra đồ tốt, chính là những thứ không mua được ở thành phố."
"Những gì nhận được từ việc bán đồ, một nửa sẽ thuộc về đại đội, còn lại có thể thu vào người."
Nếu bọn họ chỉ dựa vào công việc đồng áng để nuôi sống gia đình, thì sẽ quá mức nghèo khó, nhưng thể chống đỡ được chuyện ngoài ý muốn.
Thế là mọi người mới lên núi hoạt động, trợ cấp cho gia đình, chỉ cần không vượt quá một số lượng và kim ngạch nhất định, tổ chức sẽ cho phép họ buôn bán trên thị trường hoặc bán cho các hợp tác xã cung ứng tiếp thị, một nửa số tiền thu được phải nộp lên.
Đây có thể coi như luật bất thành văn đã đeo đẳng hàng chục năm, cho dù thế giới bên ngoài có loạn lạc thì những người dân xóm núi kiếm ăn nhờ trời chỉ biết khâu vá trước mắt vẫn chưa được bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tiền Trang không nhỏ, xung quanh có rất nhiều thôn liền nhau, quan trọng nhất là phía trước thôn có một con đường tỉnh lộ, mỗi ngày có rất nhiều xe cộ qua lại, đều là xe lớn vận chuyển hàng hóa từ bắc xuống nam.
Tài xế xe hàng lương cao, phúc lợi tốt, thường xuyên nghỉ ngơi bên vệ đường, Tiền Trang còn có tiệm cơm quốc doanh đặc biệt, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đồng thời cũng là nơi công xã tọa lạc.
Nơi này dường như đã phát triển thành một thị trấn nhỏ, ngoại trừ việc nhà của thôn dân vẫn là những ngôi nhà tranh bằng bùn đất màu vàng.
Kha Mỹ Ngu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi gió xuân thổi qua, Tiền Trang sẽ trở thành ngôi làng đầu tiên trong mười dặm tám thôn được hưởng lợi!
Quả nhiên còn chưa nhìn thấy thôn xóm, đã có rất nhiều xe bò từ các thôn làng đi tới, trên lưng có những người đeo gùi, sọt.
Mặc dù toàn mặc màu xanh và đen, nhưng khuôn mặt của mọi người luôn nở nụ cười, khiến niên đại khó khăn này tràn ngập niềm vui và sự ồn ào.
Kha Mỹ Ngu nhìn thấy cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười, dáng vẻ của mọi người bình thường hoạt bát, vui vẻ và mãn nguyện như vậy dần dần xóa tan nỗi tuyệt vọng, đau đớn, thống khổ vô tận ở mạt thế tích trữ trong đầu cô!
Giống như mùa đông tuyết chợt tan, mùa xuân tràn ngập hương thơm, rung động như thế khiến cho người ta không thể quên được.
Cô chợt hiểu ra, những anh hùng xả thân bảo vệ tổ quốc kia, bởi vì bọn họ có niềm tin, có sự kiên trì không lùi bước, càng có một phần được chính nghĩa thúc đẩy.
Cũng chính vì vậy, cô đột nhiên không còn chống lại nhiệm vụ cải tạo trùm phản diện của mình nữa.