Chợ Tiền Trang là một dãy sân phơi nắng lớn cạnh tỉnh lộ, nhộn nhịp và vô cùng sôi động.
Xe bò dừng lại phía xa xa, Kha Nguyên Viễn lớn tiếng kêu lên: "Các bà, các thím, các chị dâu, chúng ta theo quy củ cũ, buổi trưa tập trung ở đây, chờ đầy xe mới rời đi!"
Mọi người cười đáp lại, mang đồ của mình nhao nhao rời đi theo nhóm.
Bà cụ nắm c.h.ặ.t t.a.y Kha Mỹ Ngu, cũng theo sau.
"Mấy ngày nay sức khỏe của cục cưng rất không tốt, chúng ta cần mua một ít thức ăn ngon bồi bổ." Bà cụ cười nói, dẫn cô đến hợp tác xã tiếp thị cung ứng trước.
Đừng nhìn ngoài chợ đông đúc, bên trong hợp tác xã tiếp thị cung ứng vẫn rất vắng vẻ, người bán hàng uể oải ngồi trên ghế, vừa cầm cốc vừa uống nước vừa đọc báo.
Thấy người tới, bọn họ cũng không nâng mí mắt, sốt ruột kêu lên: "Mua hay không, không mua thì đi nhanh lên, hợp tác xã tiếp thị cung ứng không phải vườn bách thú, không phục vụ người vào xem tham gia cuộc vui!"
"Đồng chí Tiểu Lý, tôi dẫn cháu gái đi xem mua một chút gì đó."
"Chỗ các cô có đồ chơi gì mới mẻ không?" Bà cụ cũng là khách quen, bà ấy vừa mở miệng, cô gái ngồi ở cửa lập tức nở nụ cười trên mặt.
"Bà nội ba Kha, bà tới rồi." Cô gái gọi một tiếng, sau đó không nhịn được quay đầu nhìn về phía Kha Mỹ Ngu.
Không chỉ cô ấy mà hai nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng cũng đồng loạt ngước nhìn.
Trong mười dặm tám thôn ai mà không biết nhà họ Kha có một cục cưng, vẻ ngoài y như tiên giáng trần, rất nhiều thanh niên sẵn sàng đi vòng qua thôn Lạc Phượng để nhìn từ xa.
Chỉ là người nhà họ Kha chăm sóc cô quá chặt chẽ, mà nguyên chủ còn có tính cách lười biếng, ăn uống mọc rễ nảy mầm ở nhà, chỉ có lúc đi học người ta mới có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.
Vì điều này, danh tiếng của Kha Mỹ Ngu đã lan rộng ra tận thành phố.
Thế nên mới có chuyện nhà họ Vu nhờ người mai mối đến cửa.
"Em gái nhà họ Kha thật là xinh đẹp." Cô gái nhìn ngây người, sau đó lập tức tràn đầy hâm mộ cảm thán nói.
Con gái xinh đẹp ở một mức độ nhất định, đã khiến những người có ngoại hình trung bình như bọn họ nhìn mà thở dài ngao ngán, không khỏi có chút ghen tị.
"Chị gái trông cũng thật dịu dàng hiền thục, nếu ai cưới được chị thì đúng là có phúc." Kha Mỹ Ngu mặt mày cong cong mỉm cười ngọt ngào.
Trước giờ cô không bao giờ nói đùa khi khen ngợi người khác, có cái gì gì nói cái đó, cho nên rất chân thành.
Cô gái đỏ mặt, quay người lại, đặt lên quầy rất nhiều đồ: "Bà ba Kha, đây là kẹo sữa thỏ trắng, sô cô la, sữa bột và sữa mạch nha vừa mới chuyển đến, tất cả đều là quản lý của chúng cháu mài mặt rất lâu, mới lấy được hàng hiếm."
Không có nhiều thứ nên không cần dùng phiếu.
"Cũng vì là bà nên cháu mới lấy ra, người ngoài không có cơ hội nhìn thấy đâu ạ."
"Đúng là đồ tốt." Bà cụ vui vẻ gật đầu, rất thẳng thắn nhanh chân lấy nửa cân kẹo sữa thỏ trắng, hai mươi viên kẹo sô cô la, một túi sữa bột và một lon sữa mạch nha.
Kha Mỹ Ngu trông mong nhìn, ở mạt thế, dây chuyền sản xuất ở thế giới loài người đã bị tê liệt trong một thời gian dài, cho dù sau này có dần dần khôi phục, nhưng chủ yếu vẫn là nhu yếu phẩm.
Mà rất nhiều loài thực vật đã tuyệt chủng, hạn sử dụng của thực phẩm cũng có hạn, vị ngon của kẹo sữa và sô cô la chỉ còn trong ký ức của cô!
Kha Mỹ Ngu hưng phấn lấy từ trong túi ra hai quả trứng vịt hoang đã luộc chín: "Chị ơi, đây là trứng em tìm được trong bụi lau sậy, đã luộc chín rồi, chị cầm ăn đi!"
"Không cần, không cần." Cô gái liên tục khoát tay.
"Cầm đi, Tiểu Lý, con bé nhà tôi vẫn luôn bảo vệ đồ ăn, đây cũng là vì con bé thật sự thích cô nên mới tự nguyện chia sẻ đấy." Bà cụ cười nói: "Con bé nhà tôi cũng không làm được gì, chỉ là may mắn một chút, hôm qua tìm được hai tổ trứng vịt hoang, cô không cần quá khách khí."
Trứng vịt hoang không to, màu xanh mơn mởn, giống như một cô gái tiểu gia Bích Ngọc*, khiến người ta vô cùng yêu thích.
*Tiểu gia Bích Ngọc: Chỉ những thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát dễ gần trong gia đình bình thường
Trứng vịt hoang này bổ dưỡng, ở nông thôn khó mà có được, là thứ hiếm có.
Cô gái cười cười, cũng không từ chối nữa, nhận trứng vịt hoang, xoay người lấy ra thêm một đống vải: "Từ Thượng Hải tới, còn có một lô vải nhung màu sắc đẹp, rất thích hợp để làm áo khoác vào mùa thu đông."
Vì là cung ứng đặc biệt nên không cần mua bằng phiếu.
"Làn da của em gái trắng nõn, dáng người lại xinh đẹp, mặc màu gì cũng hợp."
Màu sắc của vải nhung là màu cổ điển, bao nhiêu năm rồi vẫn không lỗi thời, nhìn sự yêu thích rực rỡ trong mắt Kha Mỹ Ngu, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi chợt hiểu tại sao nhà họ Kha lại sẵn sàng mang mọi thứ đến cho cô.
Nếu Kha Mỹ Ngu là em gái của cô ấy, cô ấy cũng sẽ vui vẻ nuông chiều!
"Bà nội, cháu muốn có hai loại này." Kha Mỹ Ngu nói thẳng, chỉ vào vải màu cà phê và vải xanh quân đội.
"Được, hai màu này sáng rõ, vừa vặn làm hai cái áo dài ngắn cho cháu." Bà cụ không thèm suy nghĩ nói với cô.
Bà cụ mua nguyên một bộ sợi bông, lấy thêm một ít muối thô, sau đó mua một phần mì gạo nếp và một phần bánh đào xốp giòn.
Kha Mỹ Ngu tranh trả tiền: "Bà nội, để cháu trả cho, khi nào cháu xài hết rồi thì bà lại cho cháu thêm nha?"
"Được, được, được, bà nội không cãi được cháu."
Nhiều thứ như vậy, tất cả chỉ tốn hai mươi ba đồng, đầy non nửa cái giỏ.
Mua đồ xong, hai bà cháu ra khỏi hợp tác xã tiếp thị cung ứng, tiếp tục đi chợ.
Mới đi được mấy bước, nước suối linh tuyền trong người bà cụ phát huy tác dụng còn sót lại, bụng kịch liệt kêu ùng ục: "Không được rồi, cục cưng, bà nội phải đi vệ sinh, cháu đứng dưới cái cây này trông đồ đi."
“Bà nội sẽ trở về sớm thôi!”
Kha Mỹ Ngu chột dạ gật đầu.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp trắng trẻo, dáng người cao thon thả, đôi mắt đào hoa tùy tiện liếc nhìn cũng có thể dễ dàng lọt vào mắt xanh của một nhóm con trai.
Kha Mỹ Ngu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đứng đấy, nên không ai dám bắt chuyện.
Cô buồn bực chán nản liếc mắt nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi lưng cõng một cái sọt tre vội vã đi ngược dòng người.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp dồn dập của anh ta, hai mắt lơ mơ, mà giỏ tre còn có dáng vẻ bị ấn xuống, trông khá nặng.
Kha Mỹ Ngu khẽ rũ mi mắt xuống, từ từ giải phóng thần thức, quả nhiên, cô phát hiện ra một hơi thở yếu ớt từ trong giỏ tre.
Một từ buôn người đột ngột xuất hiện.
"Ting ting, chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ phụ ẩn, hoàn thành cứu vớt đứa bé lạc đường, tìm được nhà của đứa bé, phần thưởng giá trị hoà bình 500!"
"Cái quái gì thế?" Kha Mỹ Ngu vừa định tiến lên một bước, lại không khỏi dừng lại: "Không phải cậu là hệ thống cải tạo phản diện sao, nhúng tay vào chuyện linh tinh làm gì?"
"Kí chủ, tất cả nhiệm vụ có thể thu thập giá trị hòa bình, đều đáng giá với sự nỗ lực của cô!"
Được thôi, Kha Mỹ Ngu không hiểu gì về giá trị hòa bình chỉ biết nó rất lợi hại, tiếp tục nhanh chóng đi theo, đương nhiên cô không quên thuận tay đưa đồ của mình cho Kha Nguyên Viễn, trong miệng ngậm một miếng bánh đào xốp giòn, vội vàng nói: "Anh ba Viễn trông giúp em một chút, lát nữa bà nội em ra thì bảo em gặp một bạn học, nói chuyện một lát sẽ quay lại!"
Nói xong, cô như một con lươn chui vào đám đông, chốc lát đã biến mất.
Người đàn ông kia cao to lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn, bước chân nhanh nhẹn, lúc này đã rời khỏi chợ hướng về một con đường hẻo lánh.
Kha Mỹ Ngu chậm rãi đi theo, cho đến khi cảm thấy xung quanh không có ai, cô mới lách người đến trước mặt anh ta.
Miệng cô ngậm một cọng cỏ khô, mũ rộng vành che nửa khuôn mặt, vô cùng nghiêm nghị dựa vào gốc cây: "Thằng kia, giấu đồ gì đấy?"
Người đàn ông lo lắng nhìn xung quanh, chỉ thấy một người phụ nữ có chiếc cằm trắng nõn, thân hình mảnh mai thanh tú, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Cô gái, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào chuyện bao đồng, nếu không tôi sẽ bắt cô đi cùng đấy!"
"Ui, khẩu khí lớn quá." Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, chỉ ngón tay cái bên trái về hướng thị trấn phía sau: "Ai dám mạnh miệng với Thất Gia* tôi như thế, đều phải vào cục cảnh sát ngồi đấy."
*Hắc Bạch Vô Thường ở Trung Quốc còn được gọi là Thất Gia, Bát Gia (ông Bảy, ông Tám)
"Tôi khuyên anh đây vẫn nên dừng lại đúng lúc, nếu không thì…"
Đang nói đến đây, dư quang cô đột nhiên phát hiện một bóng người cách đó không xa, Kha Mỹ Ngu cụp đôi mắt ranh mãnh xuống, cất cao giọng tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi: "Quấy rối, cứu tôi với."
"Ưm… Có ai không…"
Cô vừa kéo quần áo xộc xệch, vừa va vào người đàn ông, thuận tay ném luôn chiếc mũ rộng vành vào trong đám cỏ khô bên cạnh, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm.
Người đàn ông bị hành động bất ngờ của cô làm giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, sau đó lập tức kinh ngạc trước dung mạo tuyệt mỹ của cô.
"Kêu đi, cô có kêu đứt cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu!"
"Ở đây chỉ cần không phải ngày mùa, mười ngày nửa tháng sẽ không có bất cứ ai." Anh ta từng bước một tiến lên, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc: "Vừa nãy tôi đã cho cô cơ hội rồi, bây giờ cô nên ngoan ngoãn về làm ấm giường với tôi đi!"
Kha Mỹ Ngu hoảng sợ lảo đảo chạy về phía trước: "Anh à, tôi không quen biết anh, anh có thể thả tôi đi được không?"
"Muộn rồi, cô bé xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bán được giá cao!"
Người đàn ông cười nham hiểm, lao về phía Kha Mỹ Ngu.
Khi anh ta nắm lấy cánh tay cô, chuẩn bị bịt khăn tay vào mũi và miệng của Kha Mỹ Ngu thì cổ tay lại bị bóp chặt.
Cơn đau xương khớp khiến anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người.
Kha Mỹ Ngu thuận thế “chân yếu tay mềm” chạy đến chỗ ân nhân cứu mạng, đáng thương giật giật góc áo người ta: "Đồng chí Tần, anh đến quá đúng lúc."
"Nếu không… nếu không tôi… chắc tôi phải c.h.ế.t để giữ được sự trong trắng của mình!"
"Đồng chí, đồng chí, anh hiểu lầm rồi, là con đ* này dụ dỗ tôi!"
"Cô ta cố tình ngăn tôi lại, tôi là một người đàn ông bình thường ở nơi rừng núi hoang vu này, sao có thể chịu được một người phụ nữ như cô ta?" Người đàn ông run lên vì đau, nhanh chóng tự bảo vệ mình.
"Ha." Kha Mỹ Ngu tức giận nói: "Anh đừng có mà đổi trắng thay đen, rõ ràng trong cái gùi của anh có một đứa bé. Tình thế cấp bách nên tôi mới phải ra ngăn cản anh, muốn anh quay đầu là bờ, kết quả anh lại có ý xấu với tôi, muốn làm chuyện đồi trụy!"
"Đồng chí Tần, trên tay anh ta vẫn còn giữ một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê."
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng liếc nhìn cô đang túm góc áo mình không buông, một tay gọn gàng đập vào cổ người đàn ông: "Chúng ta hòa, buông tay!"
Kha Mỹ Ngu lắc đầu, tràn đầy ngưỡng mộ biết ơn nhìn về phía anh: "Không buông, lúc trước tôi nói, anh uống trà gừng đường đỏ, cầm trứng luộc thì chúng ta giải quyết xong."
"Cho nên… cho nên bây giờ người ta…"
Lời còn chưa nói hết, Tần Nguyên Cửu đột nhiên lui về phía sau một bước, góc áo trong tay Kha Mỹ Ngu cũng bị rút ra.
"Đồng chí Kha xin hãy tự trọng, tôi còn có việc đi trước."
"Ài." Kha Mỹ Ngu ra vẻ 'anh đừng đi': "Một mình tôi làm sao kéo được tên to con này?"
Tiểu Vấn không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Kí chủ, cô diễn quá mức rồi đấy?"
Giá trị hận thù của trùm phản diện là 35!
"Đàn ông đều thích phụ nữ thận trọng, không thích phụ nữ nhào vào mình để tìm cảm giác tồn tại…"
Kha Mỹ Ngu phủi bụi bẩn trên người, chỉnh lại quần áo, cười nhạo nói: "Cậu thì biết cái gì, tình cảm con người rất phức tạp, bây giờ tôi tấn công anh ta trước, tỏ ra không phải anh ta thì không được, phải hành động quyết liệt cho mười dặm tám hương biết hết."