Kha Mỹ Ngu một tay đưa chén trà, một tay đưa trứng luộc, gần như dùng giọng điệu tức giận nói: "Đồng chí Tần, bà nội tôi nói, cứu người cứu đến cùng, sợ anh bị cảm nên mới cố ý nấu trà gừng đường đỏ cho anh."
"Không cần." Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói.
Á à, Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô cố gắng lấy lòng một người như vậy, nhưng lại bị từ chối không thương tiếc.
Cô nổi giận, tính tình ngang ngược kia cũng nổi lên: "Có phải tôi đã cứu anh không?"
"Ừm." Tần Nguyên Cửu gật đầu, không đợi Kha Mỹ Ngu đắc ý, đã nói tiếp: "Tôi không cầu xin cô."
"A ha?" Kha Mỹ Ngu nghiến răng: "Tôi chẳng quan tâm anh có cầu xin tôi hay không, dù sao tôi cũng cứu anh rồi."
"Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, tôi không đòi gì cả, anh uống chén trà gừng đường đỏ này, ăn quả trứng luộc này, coi như chúng ta giải quyết xong!"
"Xong xuôi tôi cũng trở về báo cáo với bà."
"Chắc anh cũng không muốn tôi dùng cái mác ân nhân cứu mạng đe dọa đâu nhỉ?"
Tần Nguyên Cửu sắc mặt âm trầm bưng chén lên, ừng ực một hơi uống cạn, sau đó cầm quả trứng lên rồi đóng sầm cửa lại!
Kha Mỹ Ngu hít sâu một hơi, kéo khóe môi: "Tiểu Vấn, trùm phản diện này không đổi được sao?"
"Anh ta chính là hòn đá trong hầm cầu, vừa hôi vừa cứng!"
"Kí chủ, nếu trùm phản diện dễ dàng bị công lược, thì đại đạo sẽ không đưa ra giá trị hòa bình phong phú như vậy để cung cấp cho kí chủ trọng sinh đến đây đâu."
Tiểu Vấn không biết học chỉnh âm ở đâu, nói ra một câu hay như hát…
"Cách cải tạo như thế nào, cậu cũng phải nói cho tôi biết chứ!"
Kha Mỹ Ngu hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có linh cảm chẳng lành, lo lắng hỏi.
"Rất đơn giản nha, lấy anh ta, hãm hại anh ta, để cho anh ta cảm nhận được tình yêu, bị nhiều người chơi đùa nhưng trong lòng chỉ có cô, không rảnh đi gây sự!"
Tông giọng của Tiểu Vấn rất cao, thể hiện cảm xúc không rõ ràng của mình một cách kỳ lạ.
Kha Mỹ Ngu sửng sốt: "Lấy chồng?!
"Đây cũng là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, không thể từ chối?"
"Nếu tôi đã là cố vấn nhiệm vụ cải tạo trùm phản diện, biến kí chủ thành hiền thê lương mẫu, thì đương nhiên lấy chồng là nhiệm vụ chính của kí chủ.
"Ý tứ rõ ràng, cộng với trí thông minh của kí chủ, cũng không khó để hiểu đúng không?"
Quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí!
Kha Mỹ Ngu nghĩ đến những gì mình vừa nói với người ta, thực sự muốn nhét hết lại trong miệng, cái gì vậy trời!
Nếu là người khác thì không sao, nhưng đây là trùm phản diện của thế giới này, ngay cả ông trời cũng khiếp sợ, vậy anh ta phải cứng rắn biết bao!
Giống như anh cả, trong mắt chỉ có một mình mình, cho dù có là tuyệt thế mỹ nữ, ngàn năm tiên tử, vạn năm trà xanh, cũng chưa từng lọt vào mắt anh ấy?
Kha Mỹ Ngu không nghĩ mình là bánh trái thơm ngon, có mị lực đánh đâu thắng đó!
Ngược lại cô chỉ là một người hời hợt, nông cạn lười nhác như vậy, ngoại trừ đại lão có vấn đề về thẩm mỹ ra, chắc chẳng có nhân vật quyền lực nào coi cô như bạn đời đâu?
Chắc chắn là hệ thống đã chọn sai kí chủ!
Kha Mỹ Ngu đang định mở miệng nói thì cảm giác ngứa ran quen thuộc kia lại lan ra từ bụng dưới.
"Đừng, tôi lấy, tôi lấy được chưa…"
Cô đau khổ nói trong nước mắt.
"Vậy chúc kí chủ mau chóng chinh phục nhân vật phản diện, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, thu được phần thưởng phong phú!"
Kha Mỹ Ngu cay đắng lê từng bước chân về nhà.
Còn chưa kịp bước vào sân, cô đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, mùi này phát ra từ nhà vệ sinh trong nhà!
Đối với một người có ngũ quan linh mẫn, đây chắc chắn là một quả b.o.m độc.
Kha Mỹ Ngu nhanh chóng bịt mũi miệng lại, đồng thời mở rộng thần thức để điều tra.
Đây là một cảnh tượng đáng xem, từ ông bà đến năm anh trai, đều đang sắc mặt trắng bệch ôm bụng xếp hàng bên ngoài nhà vệ sinh.
"Bà nội, bà dạy em gái nấu trà gừng đường đỏ với trứng vịt luộc kiểu gì vậy?"
"Tại sao chúng ta đều bị tiêu chảy sau khi ăn?"
Anh năm Kha một tay ôm bụng, một tay đỡ sau lưng, bụng đau quằn quại khiến cả người anh ấy đổ mồ hôi ướt sũng.
Bà cụ cũng khó hiểu, tỏ vẻ đau khổ trả lời: "Trong bếp chỉ có bấy nhiêu thứ, buổi trưa mới lấy nước, đường đỏ vừa khui ra, mấy người nhà họ Khương cũng nếm qua, có bị sao đâu, trứng vịt hoang này cũng tươi mới."
"Không phải chứ!"
"Bà nội, á ui." Anh bốn Kha đau đến mức kêu í ới: "Nếu bà nấu cơm mệt quá thì gọi cháu tới giúp, sau này tuyệt đối không được để em gái cháu lại gần bếp lò nữa!"
Những người còn lại liên tục gật đầu đồng ý.
Kha Mỹ Ngu suy nghĩ một lúc rồi xấu hổ lẻn về phòng, nếu cô đoán không lầm thì chính là do nước suối linh tuyền gây ra.
Mọi người trong nhà quanh năm suốt tháng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm việc đồng áng nặng nhọc triền miên, cho dù già hay trẻ cũng để lại nhiều di chứng về thể chất.
Nước suối có thể từng chút một chữa khỏi những căn bệnh tiềm ẩn này, đồng thời giải độc và làm đẹp da.
Vấn đề là nồng độ của nước suối linh tuyền rất cao, cho dù Kha Mỹ Ngu có pha loãng ra nhiều thì cũng sẽ là liều thuốc cực mạnh cho những ai vừa mới chạm vào nước suối!
Tại sao tình huống này không xảy ra trong không gian linh tuyền của nữ chính?
Xem ra sau này cô nhất định phải nghiên cứu không gian của mình thật kỹ, trước khi nghiên cứu kỹ càng, cũng không thể tùy tiện lấy ra sử dụng nữa!
Nhưng mà Kha Mỹ Ngu lại đột nhiên đứng dậy, biểu hiện trên mặt kỳ quái, nửa tuyệt vọng nửa hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Chén trà gừng đường đỏ của trùm phản diện Tần Nguyên Cửu nấu chung một nồi với ông bà bọn họ, như vậy có nghĩa là đêm nay trùm phản diện cũng sẽ ngủ trong nhà vệ sinh sao?
Mặc dù điều này cũng có nghĩa là Tần Nguyên Cửu có hệ số bị công lược cao hơn, nhưng…
Ha ha, tâm trạng chán nản cả ngày cuối cùng cũng êm ả!
Chuyện này để sau hẵng nói.
"Ting ting, giá trị hận thù của trùm phản diện đối với kí chủ là 30!" Lời nói đột ngột của Tiểu Vấn đã dội một gáo nước lạnh lên đầu Kha Mỹ Ngu.
"Tiểu Vấn, đừng có như vậy, xin hãy đợi đến lúc tôi vui vẻ xong, nghỉ ngơi thật tốt, lấy hết can đảm rồi hẵng thông báo."
Nụ cười đột ngột tắt lịm, Kha Mỹ Ngu nghiêm mặt nói.
"Kí chủ, c.h.ế.t sớm sớm siêu sinh, ngài phải sửa lại thái độ cho tử tế, trốn tránh là biện pháp ngu xuẩn nhất."
"Tiểu Vấn, cậu được lắm!"
Giữa những âm thanh hài hoà và thức ăn ngon, Kha Mỹ Ngu không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Ý thức của cô lẻn vào trong không gian, phát hiện linh thảo trồng sáng nay đã mọc ra một tầng xanh mướt, có chút khả quan.
Sau khi kiểm tra một vòng, Kha Mỹ Ngu đi vào phòng làm việc.
Diện tích của phòng làm việc rất lớn, không chỉ có bốn bức tường chất đầy ngọc giản, mà sáu cái giá sách cũng chất đầy các loại đồ có một không ai mà những người chủ không gian trước đây thu thập được.
Do trong phòng làm việc có thiết kế trận pháp cấm chỉ, nên mọi người chỉ được mang đồ vào, không được phép mang đồ ra.
Làm giàu thư phòng từng chút một bằng ngọc giản và sách vở.
Mặc dù dị năng của Kha Mỹ Ngu cũng theo tới, nhưng chỉ có 10% so với ban đầu, tương đương với thực lực của tầng thứ ba hoặc thứ tư ngày trước khi tu sĩ dẫn khí nhập thể.
Cũng may việc xem ngọc giản cần có thần thức mạnh mẽ, không giống linh khí như như túi càn khôn, cần phải rót linh lực vào mới được.
Sau khi cô lấy ra một bản ghi tu chân dán lên trán thì cẩn thận đưa thần thức của mình vào đó.
Cuộn tranh to lớn mở ra, hàng loạt các ký hiệu huyền ảo ùa vào tâm trí cô, tạo thành các chữ từ lại vỡ thành các bức hoạ.
Trong này giới thiệu sơ lược về lẽ thường của tu chân, chẳng hạn như trình độ tu luyện, các loại phụ tu…
Kha Mỹ Ngu đọc say sưa ngon lành.
Tu sĩ luyện bản thân mình thành một bể chứa linh lực, nơi nuôi dưỡng và tôi luyện cơ thể của tu sĩ, đồng thời cũng có môi giới cho cơ thể họ làm hình thức chuyển vận, lưu trữ linh lực để chế tạo các loại đan dược, bùa chú, linh khí… để hỗ trợ trường sinh bất lão và bảo vệ chống lại kẻ thù!
Tương tự như vậy, trong quá trình luyện hóa linh khí, gân cốt và đan điền của tu sĩ được tăng cường mở rộng, có thể chứa nhiều linh khí hơn...
Tu sĩ cũng có rất nhiều cấp bậc, từ tầng thứ mười hai kỳ hậu thiên chưa bao giờ dẫn khí nhập thể, đến tầng thứ mười hai kỳ luyện khí, sau đó xây dựng cơ sở, hình thành luyện đan, sơ hồn, nhập thế, phân thần và đại thừa.
Nhưng đối với Kha Mỹ Ngu mà nói, giống như đọc truyện cổ tích vậy, có sự trợ giúp của linh khí, với bản tính lười biếng của cô, nếu có thể dẫn khí nhập thể đạt đến kỳ luyện khí trong đời thì thật tuyệt.
Hơn nữa, linh khí trong không khí cực kỳ mỏng manh, cũng hạn chế tư chất và tu vi của tu sĩ!
Sau khi tìm kiếm sơ bộ, Kha Mỹ Ngu chỉ tìm thấy những miếng ngọc giản như công pháp, luyện đan, chế bùa, trận pháp và luyện khí có thể sử dụng ngay bây giờ, còn có chữ viết tay mà vị đại tu kia để lại.
Bởi vì Kha Mỹ Ngu có dị năng tốc độ, tinh thần lực của cô vốn mạnh hơn người bình thường, sau khi trải qua trọng sinh đã được nâng cao rất nhiều nên cả đêm không ngủ, tinh thần cô vẫn tràn đầy phấn chấn.
Trước khi rời khỏi không gian, cô xem qua đám linh thảo trong sân, nó đã cao hơn trước đó một ngón tay!
Thấy phản ứng dữ dội của việc người nhà xếp hàng đi vệ sinh cả đêm, Kha Mỹ Ngu không muốn nếm thử sức mạnh của linh tuyền chút nào, mà quyết định đợi linh thảo lớn lên rồi hâm nóng.
Duỗi người một cái, Kha Mỹ Ngu bước ra khỏi phòng.
Hai ông bà nhà họ Kha và bảy người phòng thứ bốn cả đêm không ngủ, nhưng không có vẻ gì là mệt mỏi, ngược lại tinh thần phấn chấn, cả người sảng khoái, chưa bao giờ thoải mái tràn đầy năng lượng như như hôm nay!
Chỉ là sáng sớm cuối thu trong ngõ bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, bà cụ chỉ đạo mấy đứa cháu trai ở nhà đi cọ rửa nhà vệ sinh, sau đó đem đến bể phốt trong làng đổi lấy công điểm.
Thế là cái mùi bá đạo này từ thôn Đông lan tới thôn Tây, khiến cho không ít người đứng trong sân chửi rủa.
"Mẹ ơi, bữa sáng chúng ta ăn gì vậy?"
"Để con giúp mẹ!" Kha Mỹ Ngu đói bụng, nhìn mẹ Kha một cách đáng thương.
Mẹ Kha dở khóc dở cười nhìn đứa con gái bảo bối của mình, vội nói: "Buổi sáng ăn mì, một mình mẹ tự làm được, con đi rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo đi."
"Lát nữa con còn phải đi chợ với bà nội đấy."
Bà cụ cũng thăm dò nói: "Ngu Bảo Nhi, cháu không cần ăn nhiều đâu, để bụng một chút lát nữa chúng ta lên chợ ăn thêm!"
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, cô đáp lại liên tục rồi lạch bạch chạy vào nhà.
Hai ông bà cụ nhà họ Kha và các thành viên phòng thứ bốn thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Trang cách thôn Lạc Phượng không xa, nửa giờ đi bộ, nhưng mỗi khi họp chợ và không bận rộn công việc đồng áng, làng sẽ cử xe bò đến kéo phụ nữ và trẻ em già yếu đến đó.
Người lái xe là Kha Nguyên Viễn, con trai ba của nhà trưởng thôn, thấy bà Kha và Kha Mỹ Ngu đi tới, anh ấy cười ha ha, đặt hai cái giỏ bên cạnh nhau rồi treo lên lưng bò: "Bà ba, em gái Ngu Bảo."
Bà Kha cũng không khách khí, trên xe có rất nhiều mẹ chồng nàng dâu trông mong ước ao ghen tị đứng thành một đám, bọn họ kéo Kha Mỹ Ngu ngồi xuống.
Kha Mỹ Ngu ngọt ngào gọi: "Anh ba Viễn!"
"Ê Kha Mỹ Ngu, cô lấy hơn một trăm đồng sính lễ của n Thục người ta, không ở trong nhà dưỡng bệnh đi còn chạy đi chợ tham gia cuộc vui làm gì?" Một giọng nói hơi chói tai từ phía sau truyền đến.
"Không phải đâu, hoa khôi thôn chúng ta một lòng muốn làm phượng hoàng bay ra khỏi thôn, muốn tham gia cuộc vui cũng phải là hợp tác xã tiếp thị cung ứng trong thị trấn, sao có thể cam lòng hạ mình đi chợ được chứ?"