Không những như vậy, mặc dù phẩm chất của thanh thiền trượng này chỉ là cấp bậc Lợi Khí, nhưng lực tấn công được cộng thêm lại cao hơn cả trang bị cấp bậc Tinh Lượng, điều đáng sợ hơn là, thanh thiền trượng này không có thuộc tính độ bền, là vật phẩm không thể tổn hại.

Độ bền của trang bị quyết định kỳ hạn sử dụng của nó.

Người trong giang hồ quanh năm đánh với giết, đương nhiên trang bị sẽ bị hư tổn kha khá, chỉ riêng khoản sửa chữa trang bị thôi đã tốn kém khá nhiều

Nếu như chỉ phải sửa chữa trang bị thôi thì cũng không có gì, chỉ e trong lúc. chiến đấu vũ khí bị tổn hại, đang đánh nhau thì vũ khí hỏng, nghĩ thôi cũng thấy lúng túng.

Trang bị bị giới hạn độ bền là điều khiến người chơi đau đầu nhất, mức độ đáng ghét của nó không thua gì lời chú thích như “Thời hạn sử dụng là 30 ngày”.

Cho nên, đối với trang bị mà nói thì thuộc tính không thể tổn hại là thuộc tính cực kỳ hiếm có.

Vương Viễn ước lượng thanh thiền trượng trong tay mình, trọng lượng và kích cỡ đều rất thích hợp, thuộc tính như thế này đúng là phù hợp với công pháp của

mình, có thể nói là hai bên sinh ra để dành cho nhau.

Mặc dù Vương Viễn không có công pháp tương ứng, nhưng mà dùng làm trang trí cũng cực kỳ ngầu.

Vương Viễn thu hồi nó lại, sau đó đám người tiếp tục đi về phía trước theo bậc thang.

Chưa đi được bao xa thì đến được một hang núi.

Hang núi cao khoảng hơn ba mét, rộng hơn hai mét, đen kịt, nhìn vào phía trong qua cửa động thì có thể nhìn thấy cuối hang động có ánh sáng.

Hiển nhiên, hang núi này là một đường hầm, đi qua đường hầm thì có thể đến được đại sảnh của Hắc Phong trại.

Khi nhìn thấy đường hầm thì mọi người đều dừng bước lại.

Độc Cô Tiểu Linh đứng ra nói một cách dũng cảm: “Mọi người cứ đợi ở đây một lúc, ta đi vào xem xeml”

Một Đám Ô Hợp đều là người chơi game lâu năm, Vương Viễn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là biết trong game sẽ không tự nhiên xuất hiện đường hầm như thế này, đặc biệt là ở hang ổ trộm cướp như Hắc Phong trại, để ngăn cản người ngoài xâm nhập vào, chắc chắn là chúng đã bố trí cơ quan trong đường hầm.

Trong tất cả các môn phái lớn chỉ có Đường Môn là nghiên cứu về cơ quan, ám khí, trong năm người cũng chỉ có Độc Cô Tiểu Linh có năng lực nhìn thấu cơ quan.

Độc Cô Tiểu Linh vừa nói xong thì bước chân vào hang động.

“Vèo! Vèo! Vèo!”

Nhưng trong giây phút mà Độc Cô Tiểu Linh bước vào,

Rất nhiều mũi tên bay ra từ trong hang động tối tăm.

Mượn ánh sáng yếu ớt ở cửa động, có thể thấy được ở đầu mũi tên có màu xanh nhạt, rõ ràng là nó đã được bôi độc lên.

'Tốc độ của mũi tên cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Độc. Cô Tiểu Linh.

Độc Cô Tiểu Linh thấy vậy thì kinh hoàng, hai chân giãm mạnh lên mặt đất, cả người bay ra khỏi hang núi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Ngay sau đó thì nghiêng người, xoay người giữa không trung, những mũi tên bay lướt qua người Độc Cô Tiểu Linh.

“Bụp bụp bụp bụp...”

Một chuỗi âm thanh vang lên, mũi tên cắm sâu vào thân cây đối diện cửa động.

“Đỉnh lắm!”

Thấy Độc Cô Tiểu Linh có thể tránh được mũi tên bay ra từ bóng tối một cách tài tình như vậy, Vương Viễn bật thốt ra câu khen ngợi.

Tục ngữ nói đúng, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, mũi tên thình lình bay ra này cực kỳ có tránh, vậy mà Độc Cô Tiểu Linh lại có thể tránh thoát được nó bởi thân pháp nhanh nhẹn, khinh công như vậy khiến cho người ta mê mẩn.

Dù sao thì ở trong các game võ hiệp, người chơi đều rất ngưỡng mộ khinh công cao cường, Vương Viễn đương nhiên cũng nằm trong số đó, chỉ là thiên phú không cho phép mà thôi.

“Đỉnh cách đếch!”

Độc Cô Tiểu Linh bĩu môi nói: “Thiết kế này đúng là quá đáng ghét, hoàn toàn không thể đi vào trong hang động được, làm sao để thăm dò cơ quan cơ chứ.”



Trong game, người chơi phải đến gần cơ quan thì mới có thể nhìn thấu cơ quan, ám tiễn bay thẳng tới, có thể thấy cơ quan của hang núi nằm ở đầu còn lại, đây cách đó xa như vậy, Độc Cô Tiểu Linh đương nhiên không thể thăm dò cơ quan ở bên trong.

“Vậy làm sao giờ?”

Thấy Độc Gô Tiểu Linh nói vậy thì nhóm người trầm tư.

Nhìn mũi tên bay ra thì có thể biết sức tấn công của mũi tên này không yếu, hơn nữa trên mũi tên còn có độc, nếu cứ thế đi vào phía cơ quan thì chắc chắn sẽ

chết.

Nhưng mà cơ quan cách cửa động quá xa, hoàn toàn không thể dò xét được, cứ như vậy thì đây rõ dàng là cục diện không gì thay đổi được.

Khó khăn lắm mọi người mới vào được Hắc Phong trại, đánh chết Trấn Tam Sơn, không ngờ lại bị tắc ở giao lộ thứ hai, xem ra cũng không phải tự nhiên mà

Hắc Phong trại có thể đánh lui Huyền Sách quân vô số lần.

Vào lúc mọi người đang khoanh tay chịu trói thì Vương Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tứ phía, sau đó đi đến bên cạnh vách núi, tìm kiếm khắp nơi.

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn leo núi để đi qua?”

Mọi người đều không hiểu nổi hành động của Vương Viễn.

“Không sail”

Vương Viễn gật đầu rồi nói: “Chúng ta phải tìm được đường lên núi mới được.”

“Đường lên núi?” Nhất Mộng Như Thị nhíu mày, vừa chỉ vào hang núi vừa nói: “Đây không phải đường sao?”

“Ai bảo cô là nhất định phải đi đường này?” Vương Viễn hỏi lại.

“Nếu không phải đường lên núi thì người ta làm cái đường hầm ở đây làm gì?” Nhất Mộng Như Thị phản bác.

“Chắc là để những người ngốc như cô đi vào đấy.” Vương Viễn cạn lời, Nhất Mộng Như Thị đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.

“Mọi người đi tìm khắp nơi xem!”

Nghĩ vậy, những người khác cũng vội vàng chạy đến vách núi tìm kiếm tỉ mỉ.

“Hình như chỗ này có thứ gì đó!”

Sau khi tìm kiếm một hồi, Đinh Lão Tiên nắm lấy một sợi dây leo kéo về phía sau, chỉ nghe thấy ào một cái, Đinh Lão Tiên kéo một cái thang dây được dây leo che khuất ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play