Thang dây nối thẳng lên phía trên sườn núi, nó bị dây leo trên vách núi che lấp mất, nếu như không tìm cẩn thận thì sẽ không thể nào phát hiện.

“Đệch!”

Thấy ngoài hang núi ở trước mặt ra quả nhiên còn có con đường khác, Môt Đám Ô Hợp đầu đầy vạch đen.

Lập trình viên của game này đúng là nham hiểm ác độc.

Giấu đường lên núi rõ kín, để lại con đường hầm đầy cơ quan để cho người chơi nộp mạng, phải thất đức đến mức nào mới có thể làm ra chuyện này cơ chứ.

May mà Vương Viễn có nhiều kinh nghiệm mắc lừa, nếu không thì ai cũng sẽ bị ngăn lại ở đây.

“Đi thôi!”

Độc Cô Tiểu Linh khua tay về phía Đinh Lão Tiên, ra hiệu mau đi lên. “Ken két!”

Đinh Lão Tiên vừa kéo thang dây một cái thì nó đã kêu ken két. “22”

Nghe thấy âm thanh kỳ dị này, Định Lão Tiên quay đầu lại nhìn vách núi sau lưng, sợ hãi đến mức chân mềm nhữn.

Định Lão Tiên là người chuyên phụ trợ, trước giờ toàn tu luyện nội công. Mà Vương Viễn mặc dù thân pháp thấp, nhưng chân hắn lại có Kinh Phong Ủng, điểm thân pháp ít nhất cũng là ba mươi điểm, so với Vương Viễn thì Đinh Lão

Tiên vẫn kém hơn.

Cái thang dây này cứ lắc qua lắc lại, Đinh Lão Tiên làm sao có thể chịu được cơ chứ.

Ở trong game, chết một lần chỉ mất điểm giang hồ lịch duyệt và đẳng cấp công pháp mà thôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dẫu thế thì vẫn phải xem là chết như thế nào, rơi từ trên núi xuống còn kinh khủng hơn bị người khác giết nhiều.

“Bôi Tử, đâm vào mông gãi”

Thấy dáng vẻ đấy của Đinh Lão Tiên, Vương Viễn không hề có ý tốt, đứng một bên quyết định.

Bôi Mạc Đình cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, nghe thấy lời của Vương Viễn thì tiện tay rút trường kiếm ra đâm vào mông Đinh Lão Tiên.

Đinh Lão Tiên sợ đến mức giật cả mình, loạng choạng trèo lên trên, một lát đã trèo lên trên sườn núi.

“Lão Ngưu! Tiếp theo ngươi lên đi!”

Bị Vương Viễn tính kế, Đinh Lão Tiên không phục, đứng trên sườn núi nghiến răng nghiến lợi khiêu khích Vương Viễn.

“Ha Ha!”



Vương Viễn xoa cái đầu trọc, nói một cách khinh thường: “Lũ yếu đuối như các ngươi mới phải trèo lên bằng thang dây, ta đây đi vào hang núi là được rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Vương Viễn đi vào hang động trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người.

“Vèo vèo vèo vèo!”

Vương Viễn vừa vào hang động thì nhưng mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới như mưa.

“Ha hai”

Vương Viễn cười ha ha, không tránh không né, kệ cho mũi tên bay vào người mình, ngay lập tức, trong hang động vang lên âm thanh “leng keng leng keng”.

Những mũi tên này như là đang gãi ngứa vậy, nó không thể làm tổn thương Vương Viễn một chút nào.

Vương Viễn dùng Thổ Nạp Thuật, tốc độ hồi máu còn nhanh hơn cả tốc độ mất máu, hắn đi nghênh ngang đến đầu khác của hang động trong màn mưa tên, Một Đám Ô Hợp cực kỳ ngưỡng mộ đứng xem.

Đậu xanh rau má, tên đại hòa thượng này vô liêm sỉ như vậy, có sức mạnh vô cùng vô tận thì thôi đi lại còn đao thương bất nhập, cái hệ thông vô sỉ này tại sao. lại để hắn chơi trội thế chứ.

Vượt qua sườn núi, đi qua hang động, năm người Vương Viễn cuối cũng đến được đại sảnh trên núi.

Cảnh tượng ở đại sảnh và cổng lớn dưới núi cũng giống nhau, đều là một cái sân lớn. Ở trong sân, lũ sơn tặc đang túm năm tụm ba, lũ sơn tặc này cũng không khác gì lũ sơn tặc dưới núi, đều là quái tinh anh cấp 15, chỉ là số lượng nhiều hơn lũ sơn tặc dưới núi nhiều, ít nhất cũng có hơn trăm tên.

Có một thanh niên mặc đồ trắng đang ngồi trước cửa đại sảnh, sắc mặt người đó trắng bợt, dáng vẻ như thư sinh. Lúc đó gã đang ngồi uống trà tắm nắng trước cổng đại sảnh.

Thấy năm người Vương Viễn xông tới thì thanh nhiên áo trắng đó hơi ngẩn ra, bất ngờ hỏi: “Các ngươi là ai mà dám xông vào đại sảnh?”

Bôi Mạc Đình là một đứa trẻ thành thật, nghe thấy lời nói của thanh niên thì lập tức trả lời: “Phụng mệnh Thiếu Lâm sư môn, bọn ta đến đây để bắt tên trùm thổ phỉ Diêu Thúc Khanh của Hắc Phong trại!”

“Hừi” Thanh niên áo trắng nghe thấy vậy thì cười lạnh, nói: “Ngươi là đệ tử Hoa Sơn, sao lại phụng mệnh Thiếu Lâm tự?”

“Liên quan cái đếch gì đến người!”

Bôi Mạc Đình đang muốn đáp lại thì bị Vương Viễn ngắt lời: “Diêu Thúc Khanh ở đâu?”

“Ha ha! Tên hòa thượng này rất giống tam đệ của ta.” Thanh niên đó thấy Vương Viễn vô lễ như vậy cũng không tức giận, mà chỉ cười nói: “Hay là hai ngươi đúng là huynh đệ?”

“Ha ha..."

Hệ thống này đúng là ranh mãnh, thế mà lại dám chế nhạo diện mạo của người chơi, nhóm người Bôi Mạc Đình nhìn dáng vẻ thổ phỉ của Vương Viễn thì không nhịn được bịt miệng cười trộm.

“Tam đệ?”

Còn Vương Viễn thì nhíu mày hỏi: “Ngươi chính là Diêu Thúc Khanh?”

“Không sail Ta chính là Diêu Thúc Khanh, Diêu Thúc Khanh chính là ta!” nói xong, Diêu Thúc Khanh còn nháy mắt với Vương Viễn, nở nụ cười khá là bỉ ổi.

Cùng lúc đó, trước mặt mấy người Vương Viễn xuất hiện một mẩu tin [Bạch Y Tú Sĩ - Diêu Thúc Khanh] (BOSS) Cấp: 20

Cảnh giới: Lược Hữu Tiểu Thành

Điểm khí huyết: 18000/18000 Điểm nội lực: 800/800 Võ học tinh thông: Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao (Lược Hữu Tiểu Thành)

Nhưng cái tên Diêu Thúc Khanh này lại có dáng vẻ tri thức... thật sự chẳng phù hợp với nhân vật mà hắn đảm nhiệm chút nào.

Bôi Mạc Đình nói một cách bùi ngùi: “Không ngờ loại người tri thức như ngươi cũng vào rừng làm cướp."

“Hừ!” Lời nói của Bôi Mạc Đình dường như đã chạm vào nỗi đau của Diêu Thúc Khanh, gã hơi tức giận nói: “Quan phủ chó má có mắt không tròng, sớm muộn gì thì lão tử cũng sẽ đánh đến thành Trường An, chém đầu tên cẩu hoàng đế, lũ người tự xưng là danh môn chính phái các ngươi cũng chỉ là chó săn của triều đình mà thôi.”

Ồ, ông anh này đúng là quá khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play