Sau khi nhận ra Bùi Yếm đang cố tình xa lánh tôi, tôi cảm thấy không ổn.
Tâm lý đàn ông như biển sâu, tại sao cậu ta lại đột nhiên lạnh nhạt với tôi?
Nhưng không sao, tôi vẫn yêu cậu ta!
sao hắn lại đột nhiên lạnh nhạt với tôi?
Tôi chủ động tấn công, bỏ bùn vào cặp sách của Bùi Yếm, nhét ếch vào chỗ ngồi của cậu ta, gặp mặt là cho cậu ta một cái tát như một lời chào yêu thương...
Tôi đã học võ trước khi xuyên qua, Bùi Yếm hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi.
Mỗi lần cậu ta đều bị tôi đánh cho thê thảm.
Thầy cô mắt nhắm mắt mở với hành động của tôi.
Giờ đây người kêu khổ trở thành Bùi Yếm.
Lại một ngày, tôi chặn cậu ta ở phòng thể dục, định cho cậu ta hai cú đấm để thể hiện tình cảm.
Bùi Yếm "bụp" một tiếng quỳ xuống, cầu xin tôi:
"Xin cậu, chị Mẫn, trước đây đánh cậu là lỗi của tôi, xin cậu hãy nương tay tha cho tôi!"
Tôi nhíu mày kéo Bùi Yếm dậy: "Cậu có lỗi gì, chỉ là quá yêu tôi thôi."
Bùi Yếm muốn khóc mà không có nước mắt: "Tôi không yêu cậu."
Tôi tát cậu ta một cái thật mạnh,
"Nói bậy! Nếu cậu không yêu tôi thì sao lại đánh tôi!"
Bùi Yếm che mặt, hoàn toàn ngơ ngác.
Tôi tiếp tục bày tỏ tình cảm với cậu ta:
"Tôi đánh cậu chính là để nói với cậu rằng tôi cũng yêu cậu, nếu không thì sao tôi không đánh người khác."
Sau một hồi lâu, Bùi Yếm mới run rẩy nói:
"Cậu bị bệnh à!"
Tôi đỏ mặt gật đầu: "Người tâm thần cũng muốn yêu đương mà."
Bùi Yếm nhăn nhó mặt mày chửi một câu bậy bạ.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta chạy, tôi đuổi, cậu ta không thể bay đi đâu được.
Khi tôi điên cuồng theo đuổi Bùi Yếm, nhân vật nam chính cuối cùng, Tống Hành đã trở về.
10
Tống Hành là đối tượng thầm thương trộm nhớ của nữ chính.
Bề ngoài cậu ta là một chàng trai lịch thiệp, nhưng sau lưng lại là kẻ khốn nạn chơi đùa với tình cảm của người khác.
Tống Hành cố tình tiếp cận nữ chính, mang đến cho cô ấy chút ấm áp giữa địa ngục.
Khi nữ chính yêu cậu ta rồi, cậu ta lại công khai sỉ nhục cô ấy.
Tống Hành dán những bức thư tình mà nữ chính viết cho mình lên bảng thông báo, để mọi người tha hồ thưởng thức.
Bây giờ, một đám đông tụ tập trước bảng thông báo, tình cảm ngây thơ và bí mật của cô gái bị người khác đọc to từng câu từng chữ.
Bùi Yếm nhìn Tống Hành với ánh mắt mong chờ, trong mắt có một tia sáng như sắp được giải thoát:
"Tống Hành, Phương Mẫn thích cậu, cậu hãy ở bên cô ta đi!"
Ánh mắt Bùi Yếm sáng rực, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Vẻ mặt Tống Hành thì đầy chán ghét:
"Không muốn, Phương Mẫn vừa bẩn vừa hôi, trên người còn có mùi như mùi rác, tôi chê cô ta buồn nôn.”
"Hisss ——"
Bùi Yếm hít vào một hơi lạnh, ánh mắt ngay lập tức trở nên hoảng hốt. Lâm Phán Phán hét lên một tiếng, chỉ vào Tống Hành mà gào lên:
“Cậu to gan thật! Cậu dám nói câu đó, không cần mạng sống nữa à?!”
Những người khác cũng vô tình lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Tống Hành.
Tống Hành nhìn với vẻ khó hiểu.
Cậu ta vừa trở về từ nơi khác, không biết 'thành tích' của tôi, còn tưởng tôi vẫn là cô gái Phương Mẫn mà ai cũng có thể bắt nạt kia.
Tôi chen giữa đám đông, đi đến trước mặt Tống Hành. Ngay khi nhìn thấy tôi, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta thoáng hiện một vẻ chế nhạo.
Miệng Tống Hành mở ra đóng vào, thốt ra lời lẽ nhục mạ không có câu nào trùng nhau.
Tống Hành nói tôi giống như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nói rằng tôi nên đi tiểu một bãi để soi lại mình. Cậu ta còn nói tôi thích mình khiến cậu ta thấy buồn nôn, người thấp hèn như tôi thậm chí không xứng ngồi chung một phòng với cậu ta.
...
Tôi nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu thêm.
Tống Hành trong tiểu thuyết được miêu tả là người khẩu xà tâm Phật, thích nữ chính nhưng lại coi thường cô ấy, nhất định phải nhục mạ cô ấy.
Giống như bây giờ, rõ ràng Tống Hành rất yêu tôi, nhưng lại phải nói ngược lại để thu hút sự chú ý của tôi.
Ngoài lạnh trong nóng chứ gì, tôi hiểu mà.
Trong tiểu thuyết có nói, cách tốt nhất để đối phó với với người ngoài lạnh trong nóng thì thẳng thắn, gặp phải tình huống này thì nên cưỡng hôn là được.
Vì vậy, tôi giữ cằm của Tống Hành lại, hôn mạnh lên môi cậu ta.
11
Cưỡng, còn là hôn kiểu Pháp. Đầu tiên Tống Hành ngẩn ra, sau đó vùng vẫy điên cuồng như một con cá thiếu oxy.
Tôi kéo lấy Bùi Yếm đang đứng ngây ra bên cạnh, dùng lưng cậu ta làm tường, kabedon giam giữ Tống Hành giữa chúng tôi.
Bùi Yếm cứng ngắc như tấm sắt, không dám động đậy.
Tôi giữ nguyên tư thế kỳ quái đó, cho đến khi lưỡi tôi quét qua từng inch trong miệng Tống Hành mới buông ra.
Tôi nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hành, mỉm cười ngọt ngào:
“Tống Hành, miệng nhỏ của cậu ngọt như vậy, sao lời nói lại khắm lặm thế?”
“May là tôi vừa ăn tỏi, tỏi diệt khuẩn, có thể giúp miệng nhỏ của cậu sạch sẽ.”
“Không cần cảm ơn tôi, ai bảo tôi thích cậu chứ.”
Vành tai Tống Hành vẫn còn đỏ, nhưng khuôn mặt đã xanh lại.
Cậu ta nôn khan mấy lần như sắp chết, cuối cùng không nhịn được, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tôi đỏ mặt, vẫn chưa thỏa mãn. Tôi vừa chuẩn bị đuổi theo Tống Hành thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của Bùi Yếm.
Tôi muộn màng nhận ra, ôi, vừa rồi mình chỉ mải nghĩ đến Tống Hành, Bùi Yếm sẽ không cảm thấy bị bỏ rơi chứ?
Quả nhiên, mắt Bùi Yếm ngấn lệ, hỏi với vẻ đáng thương:
“Cậu thích Tống Hành, có phải có thể tha cho tôi rồi không?”
Tôi nhẹ nhàng tát cậu ta một cái, nói: “Ngoan, đừng ghen tị, tôi sẽ công bằng với mọi người. Tôi thích cả hai cậu, tôi đều muốn."
Bùi Yếm ngẩn người một lúc, phát ra một tiếng kêu rên tuyệt vọng.