Xuyên thành nữ chính trong truyện ngược, nhưng tôi lại là một bệnh nhân tâm thần.

Trùm trường bắt nạt tôi, tôi tát cậu ta một cái: "Cậu có thích phần thưởng chủ nhân ban cho không? Hửm? Nói đi."

Học sinh xuất sắc sỉ nhục tôi, tôi hôn cậu ta một cái: "Miệng nhỏ ngọt thế này, mà nói câu nào thối câu đấy.”

Anh trai giam cầm tôi, tôi thao túng tâm lý ngược lại anh ta.

"Không có em thì anh chỉ là một kẻ vô dụng, anh ngoan ngoãn làm chó của em đi, hiểu chứ?"

Sau này, các nam chính đều tránh xa tôi.

Tôi cầm dao, nụ cười rạng rỡ: "Mấy cưng à, bốn người chúng ta sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau không tốt sao?"

1

Tôi đã xuyên vào vai nữ chính trong truyện ngược.

Khi mở mắt ra, tôi đang bị vu khống ăn cắp tiền.

Trước mặt mọi người, Bùi Yếm đè tôi xuống đất, muốn lục soát người tôi.

Cậu ta là đại ca của trường, gia đình có tiền có thế, không ai dám chọc.

Trong cốt truyện, nữ chính bị cậu ta lột sạch quần áo, chụp ảnh khỏa thân rồi đăng lên mạng.

Cô ấy không chịu nổi cú sốc này, chẳng bao lâu sau đã bỏ học.

Bây giờ, tay Bùi Yếm đã chạm vào eo tôi, sắp xé rách quần áo của tôi.

Tôi nhìn chàng trai có đôi mày kiếm và ánh mắt sáng như sao, cảm giác tim đập thình thịch.

Thật sự rất đẹp trai, đúng kiểu tôi thích!

Tôi dùng một chút kỹ thuật khống chế, xoay người đè Bùi Yếm xuống dưới, cười hỏi cậu ta:

"Bùi Yếm, có phải cậu thích tôi không?"

Bùi Yếm ngẩn người một chút, rồi đột ngột vùng vẫy, mặt đỏ bừng.

"Phương Mẫn, cậu đang nói cái mẹ gì vậy?!"

Tôi tỏ vẻ đã hiểu:

"Rõ ràng cậu đã thấy Lâm Phán Phán ăn cắp tiền, mà còn giả vờ không biết muốn lục soát tôi, chẳng phải muốn tìm lý do sờ mó tôi sao?"

"Đó không phải là thích thì là gì?"

Tôi vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Mặt mày Lâm Phán Phán trắng bệch:

"Hu hu hu, không phải tôi, Phương Mẫn, đừng vu khống tôi."

Cô ta luôn là một người giả nai, mỗi khi gặp chuyện đều giả vờ đáng thương đầu tiên.

Nhưng lần này cô ta còn chưa kịp rơi nước mắt, đã bị tôi kéo túi sách.

Tôi như phát điên, điên cuồng lắc những thứ bên trong.

Ba nghìn tệ tiền mặt cứ thế rơi xuống.

Tôi học theo biểu cảm của Lâm Phán Phán, làm bộ uốn éo eo:

"Hu hu hu, không phải cậu, thật sự không phải cậu. Nhất định là tiền tự bay vào túi cậu."

"Phụt"

Có người không nhịn được cười.

Vẻ mặt Lâm Phán Phán xanh lét, cắn môi kéo tay áo Bùi Yếm:

"Bùi Yếm, cậu nói gì đi."

Bùi Yếm đẩy tôi ra, bảo vệ Lâm Phán Phán ở phía sau.

"Phán Phán không ăn cắp tiền! Chỉ là ba nghìn thôi, tôi sẽ cho mỗi người có mặt ba nghìn. Chuyện này coi như xong, không ai được truyền ra ngoài!"

Trước khi đi rút tiền ở ngân hàng, cậu ta còn nói những lời đe dọa:

"Đồ chó chết Phương Mẫn này, chờ đấy. Tôi sẽ cho cậu biết, tôi 'thích' cậu như thế nào."

Khi nói đến "thích", cậu ta còn cố tình nhấn mạnh.

Tôi đột nhiên che miệng, tim đập nhanh như điên.

Sau khi Bùi Yếm đi, bạn học vỗ vai tôi, an ủi:

"Đừng sợ, dù cậu ta là trùm trường cũng không thể một tay che trời."

Tôi ngơ ngác:

"Tôi sợ gì chứ? Bùi Yếm nói cậu ấy thích tôi, tôi vui mừng còn không kịp nữa là."

Trong mắt bạn học là một dấu hỏi lớn:

"Cậu không sao chứ Phương Mẫn? Không phải bị dọa ngốc rồi chứ."

Tôi trấn an cậu ấy:

"Tôi không sao, chỉ có bệnh thôi."

2

Tôi có bệnh tâm thần.

Bác sĩ tâm thần đã kiểm tra ra một đống gì gì mà không thể đồng cảm, tự cho mình là trung tâm, có ham muốn kiểm soát mạnh, tâm lý báo thù nặng nề, có xu hướng gây tổn thương người khác…

Trong số những bệnh lộn xộn đó, tôi chỉ nhớ một:

Chứng hoang tưởng được yêu thích.

Giống như chứng hoang tưởng bị hãm hại luôn cho rằng có người sẽ hại mình,

Tôi luôn cho rằng người khác thích mình.

Khi còn nhỏ, bạn nam ngồi cùng bàn chỉ giúp tôi nhặt một cục tẩy, tôi đã khẳng định cậu ấy thích tôi.

Tôi còn đặc biệt dùng tiền tiêu vặt mua một chiếc nhẫn kim cương, cầu hôn cậu ấy.

Lớn lên, bệnh tình của tôi càng nặng hơn.

Chỉ cần thấy người lạ gật đầu mỉm cười với tôi, tôi đã cho rằng họ có ý với tôi, kéo người ta đi đăng ký kết hôn.

Sau này, dưới sự điều trị của bác sĩ, tôi dần hiểu ra:

Thì ra việc người khác đối xử tốt với bạn không có nghĩa là họ thích bạn.

Tôi ngoan ngoãn tuân theo lời bác sĩ, đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm, học hỏi về tình yêu.

"Ngược em ba nghìn lần" là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi đọc.

Điều kỳ lạ là, nam chính trong đó đối xử với nữ chính rất tệ, bắt nạt, sỉ nhục, giam cầm, thậm chí còn muốn đánh gãy chân nữ chính.

Nhưng những nam chính này đều yêu nữ chính đến điên cuồng.

Vì vậy, tôi đã ngộ ra.

Nếu việc thể hiện thiện ý không phải thích, thì thể hiện ác ý chắc chắn phải.

Chỉ là tôi chưa kịp xác nhận với bác sĩ, đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết.

Sau đó, tôi gặp một trong những nam chính, Bùi Yếm.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Bùi Yếm đã bắt nạt nữ chính. Cậu ta dính kẹo cao su lên tóc nữ chính, bôi keo lên ghế, cố tình cắt nát váy nữ chính…

Lên trung học, cậu ta càng trở nên tồi tệ hơn, kêu gọi đám du côn cùng nhau bắt nạt nữ chính.

Cho đến khi nữ chính bỏ học, Bùi Yếm mới nhận ra mình thích nữ chính,

Cậu ta bắt nạt nữ chính chỉ để thu hút sự chú ý của cô ấy.

Nữ chính trong sách chỉ cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không hiểu tình cảm của Bùi Yếm,

Nhưng tôi thì khác.

Tôi biết Bùi Yếm thích tôi, tôi cũng thích cậu ta.

Bác sĩ đã nói, mọi người đều sẽ đối xử với người khác theo cách mà họ muốn được đối xử.

Đối với Bùi Yếm, thích một người thì phải bắt nạt cô ấy.

Vì vậy, tôi cũng phải thường xuyên bắt nạt Bùi Yếm.

Đó mới là tình cảm đôi bên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play