6
Có dòng điện tê tê chạy qua cổ tôi.
Trong mắt Phó Cửu có nụ cười bệnh hoạn.
“Mẫn Mẫn, em không ngoan. Cho dù hôm nay em có cầu xin thế nào, anh cũng sẽ không dừng tay.”
Phó Cửu chưa dứt câu, tôi giật lấy dây xích, như vung một cái yo-yo, đánh mạnh vào người anh ta.
"Đeo cái dây xích chó này để dọa ai vậy?"
Anh ta muốn dùng điện giật để tôi khuất phục sao?
Thật buồn cười.
Tôi vào bệnh viện tâm thần từ năm bảy tuổi, từ nhỏ đã bị điện giật lớn lên.
Tôi đã miễn dịch với mức độ điện giật này từ lâu.
Phú Cửu bị tôi kéo từ xe lăn xuống, chật vật quỳ trên đất, mặt mày ngây ra.
Tôi vung dây xích, vừa đánh anh ta, vừa mắng:
“Bảo tôi không đi học, ở bên anh? Anh không nhìn lại xem mình có xứng không à?”
“Anh là một kẻ vô dụng không đứng dậy nổi, không có công việc nghiêm túc. Mỗi ngày anh đều tiêu tiền bảo hiểm của bố mẹ tôi, còn dám nói nuôi tôi?”
“Rõ ràng là tôi đang nuôi anh!”
Phó Cửu không chịu nổi cơn đau này, bắt đầu kêu la.
Tôi nghe tiếng kêu thảm thiết của anh ta, càng hưng phấn hơn.
Phó Cửu là một tên yandere, cách yêu của anh ta là giam cầm, kiểm soát và trừng phạt.
Nữ chính không thể chấp nhận tình cảm này, nhưng tôi thì thích chết đi được.
Tôi tháo cái vòng cổ trên cổ mình, đeo vào cổ Phó Cửu.
“Anh trai, không có tôi thì anh chỉ là một kẻ vô dụng, nên anh phải ngoan ngoãn làm chó của tôi, hiểu chưa?”
Phó Cửu thích bị giam cầm thì tôi sẽ giam anh ta lại, biến anh ta thành nô lệ của tôi.
7
Phó Cửu bị tôi trừng phạt suốt một đêm.
Cuối cùng những dụng cụ tra tấn mà anh ta chuẩn bị cho nữ chính đều được sử dụng trên chính người anh ta.
Phó Cửu bị tàn tật ở chân, không thể chạy trốn, chỉ có thể chịu đựng.
Cuối cùng, giọng Phó Cửu đã khàn đi, khóc lóc cầu xin tôi tha cho anh ta.
Nguyên tắc dạy chó là đánh một cái rồi cho một viên kẹo ngọt.
Tôi nâng cằm anh ta lên, nhẹ nhàng hỏi:
"Anh à, sau này anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em chứ?"
Phó Cửu mắt mờ mịt, bất kể tôi nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn "Ừ".
Cuối cùng tôi cũng hài lòng, đeo ba lô lớn, vui vẻ đi đến trường.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, tôi bị một nhóm côn đồ chặn lại.
Bọn chúng tiến lại gần, ánh mắt không che giấu sự ác ý.
"Em gái nhỏ, chơi với anh trai một chút nhé."
Tôi nhìn ra ngay, lại là những kẻ theo đuổi thích tôi.
Ôi, sức hấp dẫn chết tiệt của tôi.
"Tôi đã nhận ý tốt của các anh, nhưng tôi không thích những quả dưa xấu, từ chối nhé."
Tôi lặng lẽ đẩy bọn chúng ra, cố gắng chen qua khe hở.
Nhưng mặt mày thằng tóc vàng lại tối sầm, kéo chặt cổ áo tôi,:
"ĐM mày nói gì? Ai cho mày đi đấy? Tao bảo mày cởi đồ ra, chơi với bố mày."
Tôi thở dài bất lực.
Thôi được, nếu bọn họ kiên quyết...
"Không phải muốn chơi sao? Đến đây, cùng lên đi."
Mấy tên côn đồ nhìn nhau, lộ ra nụ cười dâm đãng.
Bọn chúng không thể chờ đợi đưa tay ra, sờ lên người tôi.
Ngay lúc đó, tôi đã nhấn nút.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều co giật ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Nhìn mấy gã đàn ông nằm như bùn dưới đất, tôi cúi xuống tát tát vào mặt một người:
"Chỉ có vậy thôi hả? Không phải muốn chơi sao? Dậy đi chứ."
Tát vài cái mà không thấy động tĩnh, tôi cảm thấy hơi chán.
Những người này kém xa Phó Cửu.
Hôm qua Phó Cửu đã thể hiện tốt, tôi rất thích anh ta, nên đã đặc biệt mang theo vật kỷ niệm của chúng tôi, vòng cổ điện.
Không ngờ lại có dịp dùng đến.
Tôi chịu được điện giật, không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Tôi cầm điện thoại của thằng tóc vàng, định gọi xe cứu thương cho bọn chúng.
Nhưng tôi bất ngờ thấy tin nhắn của Bùi Yếm.
Hóa ra là cậu ta đã bảo những người này đến chơi với tôi, còn nói nhất định phải quay lại cảnh tôi đau khổ xin tha.
Cậu ta thật sự rất yêu tôi, tôi khóc chết mất.
8
Bùi Yếm đã thể hiện tình cảm đến vậy, đương nhiên tôi cũng không thể thua kém.
Tôi đến trường sớm, chuẩn bị một phen chu đáo.
Trong giờ học, giáo viên điểm danh, gọi từng người lên lấy đề thi.
Rất nhanh đến lượt Bùi Yếm.
Cậu ta không đứng dậy, mà chỉ nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu.
Tôi mỉm cười làm trái tim với cậu ta.
Ghế của Bùi Yếm đã bị tôi bôi đầy keo dính, trừ khi cậu ta cởi quần ra, không thì tuyệt đối không thể nhấc mông khỏi ghế.
Hay quá, gắn bó keo sơn, giống hệt tình yêu của chúng tôi.
"Tôi không khỏe, lát nữa sẽ đi lấy." Bùi Yếm giả vờ bình tĩnh, lấp liếm qua chuyện.
Khi người ta cảm thấy ngượng ngùng, sẽ giả vờ mình rất bận.
Cậu ta mở cốc nước, uống một ngụm lớn.
Sau đó, sắc mặt Bùi Yếm thay đổi, nhăn mặt nhổ thứ trong miệng ra.
"Phì phì phì, cái gì vậy?"
Trong lòng bàn tay Bùi Yếm là vài con gián, tôi đã đặc biệt bắt cho cậu ta.
Khi nữ chính học trung học, Bùi Yếm từng ép cô ấy ăn gián sống.
Cô ấy không chịu, Bùi Yếm đã dùng đầu thuốc lá đang cháy làm bỏng miệng cô ấy.
Đến giờ, khóe miệng tôi vẫn còn vết sẹo mờ.
Nếu Bùi Yếm thích ăn, thì tôi sẽ để cậu ta ăn cho đã.
Thấy gián, Bùi Yếm vui mừng khôn xiết, cậu ta cầm cốc nước ném về phía tôi, muốn chia sẻ với tôi.
Tôi vội vàng cúi đầu, cốc nước không trúng tôi, mà lại trúng Lâm Phán Phán.
Con gián chết dính trên mặt cô ta.
Lâm Phán Phán ngẩn người một lát rồi hét lên chói tai.
Lần này Bùi Yếm hoảng hốt, cậu ta đột ngột đứng dậy.
"Xoạc" một tiếng, quần bị keo kéo xuống. Trong sự im lặng chết chóc, tôi huýt sáo: "Wow, Bùi Yếm, quần lót của cậu thật sexy! Mình thích lắm!"
Bùi Yếm che mông, trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu.
"Phương Mẫn, mày chờ đấy!"
9
Sau đó, tôi và Bùi Yếm bắt đầu thể hiện tình cảm với nhau.
Cậu ta bịa chuyện xấu về tôi, nói rằng đời sống riêng tư của tôi hỗn loạn, ai cũng có thể lên giường với tôi.
Tôi tìm một bộ phim “hành động” cọc đi tìm trâu, thay mặt diễn viên chính AI trong phim thành tôi và Bùi Yếm, in ra và phát cho mọi người.
Bùi Yếm tức điên, treo thưởng, bảo người khác đến đánh tôi để nhận tiền.
Tôi thì âm thầm hợp tác với người khác, giả vờ bị đánh, chia nhau tiền, một tuần kiếm được hơn 50 nghìn.
Khi Bùi Yếm biết được, tức giận dừng dự án từ thiện này.
Cậu ta đến tìm hiệu trưởng, nói muốn quyên góp một tòa nhà, điều kiện là trường phải đuổi học tôi.
Nhưng chắc chắn Bùi Yếm sẽ thất bại.
Bởi vì, tôi đạt giải nhất trong kỳ thi liên tỉnh.
Bây giờ tôi là "bát cơm vàng" toàn tỉnh, là thủ khoa tỉnh được thừa nhận, tất cả các trường đều tranh nhau muốn nhận tôi.
Thầy cô thay đổi thái độ với tôi, quan tâm hỏi han, có cầu ắt ứng, còn ra lệnh cho người khác không được làm hại tôi.
Còn cuộc sống của Bùi Yếm bắt đầu trở nên không suôn sẻ.
Cậu ta là con riêng của một gia đình giàu có, vốn đã có tiếng xấu, không được gia đình công nhận.
Mà dạo này Bùi Yếm lại thường xuyên xin tiền trong nhà, bố cậu ta tức giận, cắt đứt nguồn tài chính của cậu ta.
Cuối cùng Bùi Yếm nhận ra mình không thể đấu lại tôi, cậu ta trở nên ủ rũ, bắt đầu tránh mặt tôi.