Lúc nãy Thịnh Hạ vội vàng nhận hai bức thư pháp, đã sớm quên mất hình vẽ trên bài thi, chờ đến khi cô thay quần áo xong đi tìm Nhậm Ngạn Đông, thấy mặt bàn được sắp xếp gọn gàng mới đột nhiên nhớ lại.
Hình vẽ đã bị Nhậm Ngạn Đông tịch thu, bài kiểm tra thì vẫn nằm trên bàn. Anh chỉ vào bài thi, “Em vẽ tranh hay làm bài?”
Thịnh Hạ nhếch khóe miệng, "Cả hai việc đều không bị chậm trễ, trong thế giới của học bá hết thảy đều có khả năng."
Nhậm Ngạn Đông liếc mắt nhìn cô, khép bài kiểm tra lại. Vừa rồi anh đã xem qua, nhìn chung là tốt nên không nói thêm gì nữa.
Trên đường đến nhà hàng trong xe rất yên tĩnh.
Tạp chí luôn được chuẩn bị sẵn mỗi ngày, có loại tạp chí tài chính mà Nhậm Ngạn Đông thường đọc, cũng có tạp chí thời trang mà Thịnh Hạ thích. Của ai nấy xem, không quấy rầy lẫn nhau.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy âm thanh lật trang.
Thịnh Hạ đã quen với cách ở bên Nhậm Ngạn Đông như vậy. Cô không thấy có gì hay ho, nhưng cũng không tìm ra điểm nào không tốt.
Mẫn Du từng nói qua với cô: Thịnh Hạ, em phải gặp thêm vài người đàn ông nữa, lúc đó em sẽ thấy anh ba của em thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Có bao nhiêu người theo đuổi em như vậy, em thử chọn một người xuất chúng và ấm áp xem, đảm bảo em sẽ không bao giờ nhìn Nhậm Ngạn Đông nữa.
Vừa nghĩ đến Mẫn Du, Mẫn Du liền gọi điện thoại cho cô.
"Có bận không?" Mẫn Du hỏi.
Thịnh Hạ: “Ở trên xe.”
Mẫn Du nói ngắn gọn. Cô ấy có một người bạn là biên kịch, đêm nay tìm đến nói có một vai diễn trong kịch bản mới khá phù hợp với Thịnh Hạ, cũng là nghệ sĩ vĩ cầm. Người bạn kia nhờ Mẫn Du hỏi Thịnh Hạ có hứng thú tham gia với tư cách khách mời hay không.
Mẫn Du nói: “Phim sẽ bắt đầu quay vào cuối tháng tư, khi đó em đã thi xong vòng hai rồi. Em có muốn thử không?”
Thịnh Hạ rất thích nhưng lại lo lắng: “Có cảnh thân mật nào không? Như ôm, hôn hay gì đó?”
Vừa dứt lời, Nhậm Ngạn Đông đã liếc nhìn cô.
Mẫn Du: “... Chị gái tôi ơi, em chỉ là một vai phụ nhỏ xíu xiu, nói không chừng chỉ xuất hiện trên màn ảnh vài giây. Em đang nghĩ gì vậy? Còn tưởng rằng mình là nữ chính à, cho em toàn bộ cảnh diễn tình cảm luôn đi!”
Thịnh Hạ: “Vậy thì được, nhận đi.”
Cô chưa từng đóng phim bao giờ, nếu có cơ hội trải nghiệm một lần thì tốt biết mấy, lại còn là vai diễn liên quan đến đàn violin mà cô giỏi nữa.
Cô lại nhớ ra liền hỏi: "À, công ty nào vậy?"
Mẫn Du: “Phẩm Ngu.”
Phim do Phẩm Ngu sản xuất luôn đảm bảo chất lượng, Thịnh Hạ càng yên tâm.
Sau khi cúp máy, Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Em muốn đóng phim à?”
Thịnh Hạ chỉ nói "ừm" rồi tiếp tục đọc tạp chí.
Nhậm Ngạn Đông vẫn nhìn cô chằm chằm. Cô nhận ra nhưng không có phản ứng gì.
Sau một lúc anh mới thu hồi tầm mắt và lật một trang tạp chí tài chính.
Nhà hàng được chọn theo khẩu vị của Thịnh Hạ, nhưng chỉ gọi đồ ăn theo suất một người.
Về cơ bản buổi tối Thịnh Hạ sẽ không ăn gì. Thỉnh thoảng có món cô đặc biệt thích, Nhậm Ngạn Đông sẽ đút cho cô một miếng, phần còn lại đều là anh ăn. Mặc dù như vậy, cô vẫn sẽ vô thức tính toán hàm lượng calo mình đã tiêu thụ.
Thịnh Hạ nhanh chóng ăn xong, thoải mái ngồi uống nước lọc đợi Nhậm Ngạn Đông dùng bữa.
Ngồi cách cô không xa là một đôi tình nhân trẻ, hai người đã thì thầm từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia dường như chưa từng tắt.
Nhậm Ngạn Đông vô tình ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt cô lơ đãng. Anh nhìn theo hướng cô nhìn và hỏi: “Người quen của em à?”
"Hả?" Thịnh Hạ quay đầu lại.
Hiếm khi Nhậm Ngạn Đông có đủ kiên nhẫn để lặp lại: “Người quen của em?”
Thịnh Hạ lắc đầu: " Không quen biết."
Cô chỉ tò mò: "Nếu những người có chung chủ đề yêu nhau, liệu có phải sẽ nói mãi không hết chuyện?"
Đương nhiên Nhậm Ngạn Đông không thể trả lời câu hỏi này.
Thịnh Hạ cũng không bận tâm đến vấn đề vô nghĩa này nữa.
Nhậm Ngạn Đông cắt một miếng thịt cừu nhỏ đưa cho cô. "Thử xem. Hôm nay hương vị không tồi."
Thịnh Hạ do dự mấy giây, cuối cùng vẫn há miệng cắn.Buổi tối về nhà cô sẽ tập thêm nửa tiếng.
Thịnh Hạ nhận được cuộc gọi của Giáo sư Hạ. Cô tắt chuông, nói với Nhậm Ngạn Đông một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Lần này Giáo sư gọi đến không phải để lải nhải việc cô thi lên Thạc sĩ, cũng không cằn nhằn gây áp lực, mà là bảo cô cuối tuần về nhà ông bà nội ăn cơm.
“Trưa thứ bảy bọn họ đều về, đừng quên giờ nhé.”
Thịnh Hạ nói 'dạ' rồi hỏi: "Mẹ, mẹ có đi không?"
Tuy rằng ba mẹ đã ly hôn nhiều năm, nhưng mối quan hệ của mẹ và ông bà nội vẫn luôn tốt đẹp. Bà luôn tham gia mọi sự kiện của nhà họ Thịnh.
Giáo sư Hạ: “Lần này mẹ không có thời gian. Ngày mai mẹ phải đi công tác, cuối tuần không về kịp. Con đến đại diện là được.”
Thịnh Hạ nghĩ mãi không ra thời điểm này có dịp gì cần liên hoan, “Sao đột nhiên lại muốn họp mặt?”
Giáo sư Hạ: “Bà dì nhỏ của con tới Bắc Kinh thăm ông bà nội, nên cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Bà dì nhỏ là em của bà nội, đã hơn bảy mươi. Bà dì hiện đang sống ở một thị trấn nhỏ trên núi, nghe nói còn có một ngôi nhà cũ trong làng, nơi đó non xanh nước biếc, không khí trong lành.
Bà dì lúc trẻ tình cờ đi qua, lập tức thích không khí ở đó, lại gặp được người thương liền kết hôn rồi sinh con, cũng không muốn về Bắc Kinh nữa. Lúc ấy mối quan hệ của bà với gia đình vô cùng căng thẳng. Nhiều năm sau, tuổi lớn dần, quan hệ mới từ từ dịu lại. Những năm gần đây, mỗi khi mùa đông đến, bà sẽ về Bắc Kinh sống một thời gian.
Giáo sư Hạ nghe thấy tiếng nói chuyện bên phía Thịnh Hạ, “Con không ở nhà à?”
Thịnh Hạ: “Không, con ở nhà hàng.”
Giáo sư Hạ lại hỏi: “Đi với Mẫn Du?”
Thịnh Hạ: “Không phải, với anh ba.”
Giáo sư Hạ vừa nghe cô đi ăn cùng Nhậm Ngạn Đông liền bắt đầu lải nhải, “Là Ngạn Đông ăn còn con thì ngồi nhìn à?”
Thịnh Hạ: "Con cũng ăn nhé!"
Giáo sư Hạ: "Vừa ăn vừa tính calo đúng không?"
Thịnh Hạ lười cãi lại, dù cô có nói thế nào thì mẹ cô cũng không hiểu.
Bà khẽ thở dài, "Ai mà chịu được khi ăn cùng con chứ? Mẹ cũng thấy phiền!"
Thịnh Hạ: "Anh ba chịu được."
Thật sự là Nhậm Ngạn Đông không thấy phiền. Mỗi lần ra ngoài ăn, Nhậm Ngạn Đông thường ăn một mình, còn cô thỉnh thoảng mới ăn vài miếng. Nhưng chỉ cần cô nói muốn cùng anh ăn tối, anh sẽ không bao giờ từ chối.
Thịnh Hạ không muốn cãi nhau với mẹ qua điện thoại nên cô lấy cớ phải tiếp tục ăn cơm để cúp máy.
Trở lại bàn, Nhậm Ngạn Đông đã ăn xong, anh đứng dậy, “Đi thôi.”
Hai người sóng vai bước ra khỏi nhà hàng. Mới chín giờ rưỡi, đường phố vẫn rất nhộn nhịp. Cuộc sống về đêm của thành phố chỉ vừa mới bắt đầu.
"Chúng ta đến quán bar chơi một lát nhé?" Thịnh Hạ đề nghị.
Bình thường cô hiếm khi đến những nơi như thế, nhưng hôm nay có Nhậm Ngạn Đông ở đây, cô không có gì phải lo nghĩ.
Nhậm Ngạn Đông: "Về nhà."
Anh không thích chỗ đó, Thịnh Hạ biết. Thỉnh thoảng anh sẽ đến câu lạc bộ gặp gỡ bạn bè, thời gian còn lại đều ở nhà hoặc ở công ty.
Nhưng trước kia chỉ cần cô yêu cầu anh rất ít khi cự tuyệt, không nghĩ tới đêm nay một chút mặt mũi cũng không cho cô.
Thịnh Hạ: "Thật sự không đi sao?"
Nhậm Ngạn Đông nói bằng giọng rất bình tĩnh: "Ừ."
Thịnh Hạ trầm ngâm: “Tối nay anh có cuộc họp video à?”
Không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông lại nói: “Đêm nay không bận.”
Thịnh Hạ: "…"
Cô nghĩ anh không cho cô đến quán bar vì hai nguyên nhân: Một, có lẽ đơn giản chỉ là anh không thích cô uống rượu. Hai, bởi vì chuyện diễn vai khách mời, lúc ấy cô không để ý đến anh, nên bây giờ anh muốn về nhà để dạy dỗ cô.
Nguyên nhân chính xác cô không xác định được. Có thể là cả hai.
Trên đường trở về, Nhậm Ngạn Đông lại lần nữa chủ động đề cập tới việc lúc nãy, anh hỏi cô: "Em muốn đóng phim gì?"
Thịnh Hạ: “Cụ thể chưa rõ lắm, chỉ biết là em sẽ đóng vai nghệ sĩ đàn violon.”
Cũng không biết anh đang nghĩ gì, cô cố ý nói: “Đúng rồi, phim sẽ có cảnh diễn tình cảm, có ôm và một lần hôn môi.”
Nhậm Ngạn Đông không hé răng, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
Thịnh Hạ: “Anh yên tâm, em tự có chừng mực, không phải hôn sâu kiểu Pháp, chỉ là chuồn chuồn lướt nước thôi.”
Nhậm Ngạn Đông vẫn không lên tiếng, tầm mắt cũng lặng lẽ thu hồi.
Thịnh Hạ cười nhẹ, tiếp tục khiêu khích anh, "Ánh mắt anh như vậy trông hẹp hòi quá. Đã đóng phim thì phải có thái độ chuyên nghiệp, không đùa giỡn được đâu."
Cô lại ra vẻ cảnh cáo, “Nhân tiện, lần này anh không được phép can thiệp vào việc diễn xuất của em. Bình thường anh có thể xóa hot search, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nhân vật này lại giống bản thân em. Nếu anh cản trở em sẽ không để yên đâu. ”
Nhậm Ngạn Đông vẫn không mở miệng, chỉ có ngón tay gõ nhịp nhàng vào cửa sổ xe.
Suốt thời gian còn lại anh đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thịnh Hạ đã quen với việc chọc giận anh. Cô thường xuyên dùng lời nói trêu chọc khiến anh không nói nên lời, cũng không thể phản bác.
Anh không nói gì, cô cũng không chủ động bắt chuyện, tiếp tục xem tạp chí thời trang.
Thịnh Hạ lật đến trang cuối cùng liền bị thu hút bởi một chiếc vòng tay kiểu dáng rất đặc biệt. Cô vỗ nhẹ cánh tay Nhậm Ngạn Đông, “Anh ba, em thích cái này.”
Cái vòng này không đắt. Thật ra dù có đắt cô vẫn sẽ bảo Nhậm Ngạn Đông mua cho mình, mà Nhậm Ngạn Đông cũng chưa bao giờ từ chối.
Anh quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn im lặng.
Thịnh Hạ nhìn anh: “Anh có mua không? Nếu không thì em sẽ tự mua.”
Sau một hồi trầm mặc, Nhậm Ngạn Đông nói: “Gửi hình cho anh.”
Thịnh Hạ bật cười, cô thích nhìn bộ dáng anh giận dỗi nhưng vẫn phải nhân nhượng.
Dọc đường đi hai người đều im lặng. Về đến nhà cũng không có ai nói thêm câu nào.
Thịnh Hạ vẫn như thường lệ lên lầu tắm rửa rồi dưỡng da.
Nhậm Ngạn Đông ở trong phòng tập thể thao dưới lầu, mãi đến mười một giờ mới đi lên.
Thịnh Hạ đã xong việc, đang nằm trên giường xem di động.
Nghe tiếng cửa mở, cô nhìn sang. Nhậm Ngạn Đông đã tắm dưới nhà, chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
Anh nhìn cô một lúc. Cô cũng đã tắm, đang mặc áo của anh, chiếc áo sơ mi đen càng làm nổi bật làn da trắng.
Anh tắt đèn trần và bật đèn tường.
Thịnh Hạ biết sắp xảy ra chuyện gì, cũng tự giác cất điện thoại. Vừa rồi trong xe đã chọc anh tức giận, cô định lát nữa sẽ dỗ dành anh một chút.
“Này, anh làm gì thế?!”
Thịnh Hạ hoàn toàn không đề phòng, bị anh lật người ôm vào lòng, cùng anh mắt đối mắt.
Trong một năm rưỡi bên nhau, không ít lần Thịnh Hạ bị phạt, nhưng cô không ngờ đêm nay lại nặng như vậy. Ở trên giường Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn là người hiểu cô nhất, anh biết hết mọi sở thích và nắm trong lòng bàn tay những điểm nhạy cảm của cô.
Trước kia, khi môi anh rời khỏi cơ thể cô, chắc chắn sẽ ngay lập tức cho cô thứ khác. Nhưng đêm nay khi cô muốn nhất, anh lại không chịu cho cô. Anh chỉ di chuyển đôi môi lên má và hôn cô nhẹ nhàng.
Thịnh Hạ vòng tay qua cổ anh, ánh mắt nghẹn ngào đòi hỏi, nhưng anh vẫn không đáp ứng.
"Anh ba." Cô bất lực hét lên, giọng điệu đầy vẻ nịnh nọt.
Cuối cùng Nhậm Ngạn Đông cũng chịu thua.
Khi được anh lấp đầy, Thịnh Hạ chủ động hôn lên môi anh.
Thật ra, dạy dỗ và trừng phạt chỉ mới bắt đầu.
Sau khi đạt đến cao trào lần đầu tiên, Thịnh Hạ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa có ý định dừng lại.
Anh nhìn vào mắt cô, ép cô phải nói ra điều mà anh muốn nghe.
Thịnh Hạ muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Một lần nữa, anh lại giải quyết vấn đề mà không cần nói một lời.
Thịnh Hạ chỉ có thể thất bại thừa nhận: "Chỉ là vai nhỏ thôi, không có cảnh tình cảm, không ôm, không hôn."
Trước mắt cô bỗng dưng trắng xoá, cơ thể như đang lơ lửng trên mây. Vào khoảnh khắc đó, cô không thể nghĩ được bất cứ điều gì.
Nhậm Ngạn Đông ôm cô, dịu dàng hôn lên mắt cô, để cô từ từ bình tĩnh lại.