Giờ giải lao giữa buổi trình diễn chỉ khoảng mười phút, chuyên viên trang điểm tranh thủ dặm lại phấn cho Thịnh Hạ.
Qua tấm gương, Thịnh Hạ nhìn thấy Mẫn Du - người đại diện của cô - đang vội vã đi về phía mình. Sau một đêm bận rộn, cuối cùng Mẫn Du cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Cô ấy dựa vào bàn trang điểm chụp cho Thịnh Hạ vài tấm hình, để dành làm quà cho người hâm mộ.
"Đôi môi anh đào đỏ mọng này của em thật là đoạt hồn, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được." Mẫn Du thuận miệng khen một câu.
Thịnh Hạ trả lời: “Anh ba có thể.”
Thợ trang điểm còn đang ở đó nên Mẫn Du không tiện tranh cãi, chỉ cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp.
Anh ba. Đứa con thứ ba của nhà họ Nhậm. Nhậm Ngạn Đông.
Mẫn Du và Nhậm Ngạn Đông từ nhỏ đã bất hòa, hiện tại vẫn không cách nào ưa người đàn ông này. Câu cửa miệng cô ấy thường nói nhất chính là: “Tại sao hồi nhỏ tôi không đánh chết cậu ta cho rồi?”
Nể tình Thịnh Hạ thích anh nên Mẫn Du không hay nói xấu ra miệng, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn giữ thành kiến như lúc nhỏ.
Thịnh Hạ lại hỏi: “Anh ấy vẫn chưa đến à?”
Mẫn Du có hơi chần chừ chớp mắt: “Đến rồi.”
Lời nói dối thiện ý vì không muốn để Thịnh Hạ bị phân tâm, ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, nhưng sự do dự trong tích tắc đã bị Thịnh Hạ thu hết vào mắt.
Đợt lưu diễn độc tấu violon này của cô kéo dài một năm rưỡi, trải dài mười quốc gia, đi qua hai mươi chín thành phố, tổng cộng ba mươi sân khấu lớn nhỏ. Điểm mở đầu và kết thúc đều là Bắc Kinh.
Trong số ba mươi buổi biểu diễn, Nhậm Ngạn Đông chỉ đến cổ vũ cô hai lần. Một lần lúc mở đầu, một lần ở New York. Hôm nay là buổi cuối cùng trong đợt lưu diễn này, vốn dĩ anh đã hứa sẽ đến.
Còn năm phút nữa là bắt đầu, Thịnh Hạ kiểm tra lại lễ phục qua tấm gương, thấy không có vấn đề gì liền giao điện thoại cho Mẫn Du giữ rồi đi về phía sân khấu.
"Anh ba của em nhắn tin này." Mẫn Du nhìn di động trong tay.
Thịnh Hạ dừng bước, xoay người: “Anh ấy nói gì?”
Mẫn Du đọc tin nhắn: “Anh đến rồi.”
Thịnh Hạ: “Không cần trả lời.”
Mẫn Du làm dấu 'ok', “Cục cưng cố lên.”
Tư thế của cô vẫn luôn mang nét tự tin và kiêu hãnh.
Buổi diễn tấu của Thịnh Hạ trước giờ đều không cần MC, cô cũng không nói nhiều lời hoa mỹ, chỉ có bóng dáng xinh đẹp đứng trên sân khấu. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay, sau đó dần dần an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thịnh Hạ chìm vào thế giới của riêng cô với cây đàn vĩ cầm và khúc nhạc đang biểu diễn. Trước mắt cô có khi là không gian trống trải bạt ngàn, liếc mắt liền trở thành đại dương mênh mông, thỉnh thoảng là thảo nguyên bát ngát, có đôi lúc lại biến thành sa mạc hoang vu vô tận.
Thịnh Hạ mang đến cho khán phòng một bữa tiệc âm nhạc thịnh soạn. Đến khi cô bước lên phía trước chào cảm tạ thì khán giả mới nhận ra rằng buổi hòa nhạc kéo dài hai giờ đã kết thúc.
Mẫn Du ngồi ở dãy ghế cuối, nhanh chóng chạy về phía hậu trường ôm lấy Thịnh Hạ, “Trong suốt ba mươi buổi biểu diễn thì trạng thái đêm nay của em là tốt nhất."
Cô ấy trả lại điện thoại cho Thịnh Hạ, vừa lúc có tin nhắn đến, từ Nhậm Ngạn Đông: “Anh còn tiệc xã giao, chắc đến khuya mới xong, em về thì ngủ trước.”
Mẫn Du đang muốn hỏi cô có phải là Nhậm Ngạn Đông hay không thì phía cửa hậu trường đã có người bước vào.
Là mẹ của Thịnh Hạ, Giáo sư Hạ, trong tay ôm một bó hoa hồng thật to.
"Mẹ." Thịnh Hạ liền nhấn tắt màn hình điện thoại.
“Ngạn Đông tặng con, đêm nay cậu ấy bận tiếp một đoàn khách thương vụ. Lúc giữa tiệc tranh thủ đến cổ vũ cho con, vừa kết thúc thì đã vội vã quay về.”
Thịnh Hạ đón lấy bó hoa đặt trên bàn trang điểm.
Giáo sư Hạ mở điện thoại cho cô xem một đoạn video: “Ba con vừa quay và gửi cho mẹ, chúc mừng chuyến lưu diễn của con kết thúc thành công tốt đẹp.”
Ba cô là người luôn quay cuồng với trăm công ngàn việc, lại có thân phận đặc thù nên chưa bao giờ đến buổi diễn tấu của cô.
Mẹ cô nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, con và Mẫn Du về nhà trước đi. Mẹ cũng phải về chuẩn bị cho buổi tọa đàm tài chính kinh tế ngày mai.”
Thịnh Hạ thuận miệng hỏi: “Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn mẹ à?”
Giáo sư Hạ trả lời: "Không phải, là buổi talk show của kênh tạp chí kinh tế."
Bà lại hàn huyên với cô vài câu rồi vội vã rời đi.
Mẹ cô là giáo sư đại học chuyên ngành tài chính, cũng là thành viên hội đồng quản trị của một tập đoàn tự trị.
Ba mẹ đều rất bận rộn. Thịnh Hạ từ nhỏ đã quen với điều này, trước giờ dường như chưa từng có cảm giác mất mát.
Mẫn Du đưa áo khoác cho Thịnh Hạ: “Để chị đưa em về.”
Thịnh Hạ từ chối: “Em có tài xế mà, chị cũng về sớm đi.”
Mẫn Du cũng không khách sáo với cô nữa, lấy điện thoại gọi cho tài xế.
Thịnh Hạ về đến nhà đã là rạng sáng. Cô tắm rửa qua loa rồi lên giường chuẩn bị ngủ thì Mẫn Du gọi đến. Cô buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt, cũng không nghe rõ Mẫn Du nói gì.
"Thịnh Hạ?" Mẫn Du gọi to tên cô, sau một lúc lâu vẫn không nghe lời đáp, cô ấy đành phải cúp máy.
Thịnh Hạ gặp ác mộng, mơ thấy nữ diễn viên nổi tiếng Thương Tử Tình đoạt mất người đàn ông của cô. Với tính khí nóng nảy của mình, cô liền mang theo một thanh kiếm dài năm mươi mét, giết chết Thương Tử Tình bằng hai mươi lăm mét đầu tiên, sau đó dùng hai mươi lăm mét còn lại băm vằm Nhậm Ngạn Đông.
Nhưng trong mơ cô lại không ngừng rơi nước mắt, vô cùng đau khổ nhìn Nhậm Ngạn Đông.
Tin nhắn WeChat liên tục vang lên, cuối cùng cũng đánh thức kẻ đang uất ức trong giấc mơ kia. Trước khi mở mắt, Thịnh Hạ vô thức đá chân vào chỗ bên cạnh, nhưng chỉ chạm vào một khoảng không, không có ai ở đó. Cô thức giấc trong hoảng hốt, Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa về.
Vừa rồi trong mộng đã khóc rất nhiều, Thịnh Hạ vội vàng đưa tay sờ lên mặt, thế mà lại không có nước mắt. Nhưng cảnh tượng trong mơ quá chân thực. Mặc dù đã tỉnh lại nhưng nỗi tuyệt vọng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, cơn đau vẫn âm ỉ không nguôi.
Hôm nay cô quá mệt mỏi, vừa tắm xong đã leo lên giường ngủ, một nửa thân mình còn chưa kịp phủ chăn. Cô cuộn chặt chăn vào người nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, dường như đó là di chứng từ cơn ác mộng.
Cô nằm ngẫm nghĩ một lúc. Trong hiện thực, cô vừa bị Thương Tử Tình cướp mất quyền phát ngôn một thương hiệu mỹ phẩm, dù đã ký hợp đồng nhưng đến phút cuối lại đổi người. Lúc nãy Mẫn Du gọi để báo chuyện này. Trong điện thoại, cô ấy mắng mỏ, nguyền rủa Thương Tử Tình từ đầu đến chân.
Cô mơ màng ngủ mà không đáp lời, Mẫn Du cũng cúp máy. Tiếp đó cơn ác mộng liền đến.
Tin nhắn WeChat vẫn nhấp nháy không ngừng, cô cầm điện thoại nhìn vào, có không ít tin nhắn từ bạn bè, ba tin cuối cùng là của Mẫn Du. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng mà Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa về.
Cô mở WeChat thì thấy Mẫn Du nhắn từ hai giờ trước: [Ngày mai có buổi chụp hình lúc bảy giờ, chị sẽ đến đón. Em nhớ đắp mặt nạ và uống một ít nước.]
Tiếp đó là tin nhắn thứ hai: [Người phụ nữ Thương Tử Tình này đang cố ý chèn ép em, lần trước em không so đo với cô ta, chị cũng lười tính toán. Nhưng lần này em đừng ngăn cản chị, có ngăn cũng vô dụng.]
Tin nhắn thứ ba: [Em thế mà lại lên hot search, nhưng cũng đừng quá lo lắng, không phải là tin tiêu cực gì, hiện tại mọi người cũng không dễ dàng. Em đừng nhìn di động nhiều, mắt sẽ mỏi, xem như tiết kiệm thuốc nhỏ mắt, tạo phúc cho nhân loại.]
Thịnh Hạ vẫn nhớ câu nói kinh điển của Mẫn Du: Con người hiện nay có thể không cần bạn đời, không cần quan hệ, nhưng không thể không có điện thoại di động.
Có điện thoại di động để làm gì?
Để đọc tin đồn đó.
Cô nhấn vào hot search trên Weibo.
#Bình hoa nhà Đường, nhất tiếu khuynh thành#
Thoạt nhìn, tiêu đề không liên quan gì đến cô, nhưng được viết như vậy cũng có thể là do phần giới thiệu trên Weibo của cô.
Một chiếc bình hoa tinh xảo được khai quật từ thời nhà Đường.
Mẫn Du từng nói cho dù cô chỉ là một chiếc bình, nhưng cũng là một chiếc bình vô giá, một món đồ cổ cao cấp.
Thịnh Hạ xem kỹ nội dung bên trong hot search, ảnh đính kèm là hình chụp cô đứng bên đàn violon trên sân khấu buổi hòa nhạc tối nay cúi đầu cảm ơn, mỉm cười nhìn khán giả.
Phía dưới có cư dân mạng khen ngợi: Người phụ nữ quyến rũ nhất, nụ cười gợi cảm nhất.
Những bức ảnh đó đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.
Đêm nay, cô cười là cười với tất cả khán giả đang ngồi bên dưới, cũng là nơi Nhậm Ngạn Đông đang đứng.
Vô thức lại nghĩ đến ác mộng ban nãy, Thịnh Hạ liền hung hăng giơ chân đá mạnh vào chỗ bên cạnh. Cùng lúc đó cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Cô quay đầu, bốn mắt nhìn nhau. Nhậm Ngạn Đông một thân tây trang màu đen, áo sơ mi mở hai ba nút, ấn đường nhíu lại mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng cũng không làm giảm chút nào sự tự phụ phảng phất nơi anh.
Biểu cảm lúc nào cũng nhạt nhẽo, lạnh lùng.
Thịnh Hạ cười như không cười, vì hành động vừa rồi mà giải thích: “Đây chính là “Vừng ơi, mở ra” trong truyền thuyết đó, thật lợi hại đúng không?”
"..."
Nhậm Ngạn Đông chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp lời.
Chắc chắn cô vừa gặp ác mộng. Mỗi lúc như thế cô đều ăn vạ, trút giận lên người anh, cũng không phải chỉ một hai lần.
Anh treo áo vest lên móc, đi đến tủ đầu giường sạc điện thoại, sau đó thong thả cởi đồng hồ đeo tay.
Thịnh Hạ lấy gối nhét sau lưng để dựa vào, đưa tay về phía Nhậm Ngạn Đông.
Anh gỡ đồng hồ xuống, nhìn cô một lát rồi đeo vào cổ tay cô.
Khi rảnh rỗi Thịnh Hạ sẽ thích nghịch đồng hồ của anh. Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng: “Anh uống rượu à?”
Nhậm Ngạn Đông chậm rãi cởi nút áo sơ mi: “Ừm.”
Thịnh Hạ: “Mấy ly?”
"Không say." Anh xoay người vào phòng tắm.
Thịnh Hạ nghịch chiếc đồng hồ một lúc thì thấy chán nên cô đặt nó lên tủ đầu giường, với tay sang tắt đèn rồi nhắm mắt ngủ.
Hầu hết thời gian bên nhau, mối quan hệ giữa cô và Nhậm Ngạn Đông giống như một vũng nước đọng, chỉ khi ở trên giường mới có chút sóng gió.
Lúc Mẫn Du phát hiện cô ở bên Nhậm Ngạn Đông, cô ấy đã rất đau lòng, trong một thời gian dài lúc nào cũng tỏ thái độ “hận sắt không thành thép”: “Thịnh Hạ, sao em có thể nghĩ quẩn như vậy, khi không lại tìm một khối băng ngàn năm ôm vào, không đông chết em sao? Chị quen Nhậm Ngạn Đông từ nhỏ. Cậu ta là một kẻ vô tâm, em cũng biết mà. Em ấm ức khóc lóc ba ngày ba đêm, cậu ta còn nghĩ tuyến lệ của em có vấn đề. Sao lúc ấy chị không đánh chết cậu ta cho rồi, để bây giờ cậu ta gieo họa cho em.”
Khi Nhậm Ngạn Đông từ trong phòng tắm đi ra, Thịnh Hạ đã cuộn mình trong chăn quay lưng về phía anh. Anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh.
Thực ra Thịnh Hạ vẫn chưa ngủ, dù cảm giác được có người sau lưng nhưng một lúc sau cô mới xoay người.
Nhậm Ngạn Đông nằm ngửa, giọng hơi khàn: “Chưa ngủ sao?”
“Ngủ rồi.”
Cô duỗi chân đá vào chân anh, giả vờ nhận lỗi: “Thật ngại quá, chân em dài nên chiếm hết chỗ của anh rồi.”
Nhậm Ngạn Đông với tay bật đèn, vừa đủ để chiếu sáng đầu giường bên anh. Anh nâng đầu cô lên, dùng cánh tay mình làm gối cho cô, ôm cô vào lòng.
Trên người anh mang theo hơi thở lành lạnh, hòa quyện với hương thơm rượu vang đỏ phảng phất khiến cô say đắm. Cô thích có ánh sáng nhẹ mỗi khi họ gần gũi, Nhậm Ngạn Đông cũng vậy, anh luôn thích nhìn vào mắt cô.
Nhiều người phụ nữ khi bàn luận về Nhậm Ngạn Đông đều cho rằng bất kể là cô gái nào, được một người đàn ông như anh ôm hôn, không cần làm thêm bất cứ điều gì cũng đủ thỏa mãn. Lại có người nói chỉ cần được anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vài phút thôi cũng đã có cảm giác được lấp đầy.
Lấp đầy thì chưa, nhưng động tình thì Thịnh Hạ đã cảm nhận được. Cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy rung động.
Dưới ánh sáng mờ ảo, ngũ quan của Nhậm Ngạn Đông càng thêm sắc nét, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Thịnh Hạ vòng tay qua cổ anh, ngước mắt nhìn anh thì thầm: “Có nhớ em không?”
Nhậm Ngạn Đông cúi đầu ngậm môi cô, công thành chiếm đất. Bao nhiêu khổ sở còn sót lại từ cơn ác mộng đều được giải tỏa, chữa lành.
Ở trong vòng tay anh, Thịnh Hạ thoáng nghĩ đến giấc mơ kia. Nếu nó thật sự xảy ra, liệu cô có tuyệt vọng đến thế?
Nhưng với định lực và sự tự chủ của anh, anh chắc chắn sẽ không lừa dối cô.
Dù trái tim anh có hơi lạnh lẽo, thậm chí là lãnh đạm.
Nhậm Ngạn Đông nhìn vào mắt cô, phát hiện cô đang thất thần. Sau đó, dĩ nhiên Thịnh Hạ bị phạt. Anh liên tục hôn cô, không cho cô cơ hội nói chuyện.
Có lẽ là vì gần một tháng không gặp, Thịnh Hạ cảm thấy Nhậm Ngạn Đông tối nay đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của cô, nụ hôn và cái ôm của anh dành cho cô đều vô cùng chiều chuộng. Đến khi kết thúc, Thịnh Hạ vùi mặt vào cổ anh, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Giọng nói của Nhậm Ngạn Đông có chút khàn khàn, “Em muốn tắm không?”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Không muốn.”
Nhậm Ngạn Đông cũng không nhiều lời liền tắt đèn. Phòng ngủ như được kéo vào một mảnh đen kịt.
Thịnh Hạ có một thói quen, sau mỗi lần ân ái đều muốn được anh ôm vào lòng vỗ về cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thịnh Hạ có buổi chụp hình lúc bảy giờ. Sáu giờ chuông báo thức đã bắt đầu reo inh ỏi.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ dậy sớm hơn Nhậm Ngạn Đông. Sau khi tắt báo thức, cô xoay người lay nhẹ cánh tay anh.
Nhậm Ngạn Đông vô thức vươn tay ôm cô vào lòng, cô chôn mặt vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập.
Thiếp đi khoảng hai phút, cô cũng không dám ngủ thêm, gắng gượng ngồi dậy tìm áo ngủ nhưng không thấy, chắc là tối qua lúc anh cởi ra đã nằm đè lên.
Thịnh Hạ vào phòng thay đồ lấy một cái áo sơ mi của anh mặc vào, chiều dài chiếc áo chỉ có thể che đến phần đùi. Cô vừa đi vừa tùy tiện cài vài cái nút.
Thịnh Hạ thích đi chân trần trong phòng ngủ. Phòng tắm lát gạch men sứ nên cô đã đặc chế một tấm thảm có họa tiết và màu sắc mà mình thích, trải dài từ bồn rửa tay đến cửa phòng tắm.
Tối qua vì quá mệt mỏi nên lười bày ra. Cô lấy tấm thảm từ trên kệ trải xuống sàn.
Chờ đến lúc cô rửa mặt xong, đi ra ngoài thì người trên giường đã thức dậy, trong phòng vắng tanh.
Thịnh Hạ đắp mặt nạ dưỡng ẩm, kéo tấm rèm cửa sổ nhìn ra bể bơi, Nhậm Ngạn Đông đang bơi bên ngoài.
Hiện tại đã là cuối tháng mười một, nước trong hồ bơi luôn được giữ ở nhiệt độ ổn định, nên cho dù nhiệt độ ngoài trời cũng không cao nhưng anh không thấy lạnh.
Đứng đó chiêm ngưỡng vẻ đẹp nam tính một lúc, cô tháo mặt nạ và thực hiện các bước chăm sóc da cơ bản.
Mẫn Du luôn có ý thức mạnh mẽ về thời gian, nói bảy giờ tới đón thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đến sớm hơn dù chỉ một phút. Hiện tại mới sáu giờ bốn mươi, Thịnh Hạ cuộn người trên ghế sô pha xem điện thoại.
Mấy tiếng trôi qua, hot search của cô đã hoàn toàn biến mất. Cô lại thử tìm kiếm tiêu đề, ngay cả ảnh chụp cũng không thấy tăm hơi.
Ngoại trừ cái người đang bơi trong sân kia, cô không thể nghĩ ra bất kỳ ai khác có năng lực này.