Nhậm Ngạn Đông viết câu "Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung" ba lần, chọn ra một bức mà mình hài lòng nhất, ký tên lên rồi đóng dấu.

Lão Vạn chỉ liếc mắt nhìn, không nói gì. May mắn Thịnh Hạ là người ngoài nghề, nếu không sáng nay nhất định sẽ có chuyện. 

Hiện tại nhớ lại sự việc ban sáng, Lão Vạn liền vội vàng xé bỏ hai bức thư pháp còn lại. Có thể là do bóng ma tâm lý, ông xé đến mức thật nát, thật vụn.

Nhậm Ngạn Đông cạn lời: "… Làm gì đến nỗi? Thịnh Hạ cũng đâu thể lục thùng rác nhà ông." 

Lão Vạn: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh." 

Nhậm Ngạn Đông còn phải quay lại công ty, không ở lâu hơn được nữa. Khi ra đến cửa, anh chợt nhớ ra: "Thịnh Hạ lấy bức nào của ông?" 

Lão Vạn xua xua tay, ra hiệu cho anh đi nhanh, “Cứ chờ nhận điều bất ngờ từ cô ấy đi.”

Sau khi Nhậm Ngạn Đông rời đi, lão Vạn xắn ống tay áo, tự mình trang trí lại bức thư pháp mới viết.

Ngồi trên xe, Nhậm Ngạn Đông nhận được cuộc gọi của thư ký Hướng, nói mười giờ sẽ có Lệ tổng của công ty điện ảnh Phẩm Ngu đến, hiện tại đã là chín giờ bốn mươi, “Nhậm tổng, có muốn hủy bỏ cuộc hẹn này không ạ?”

Buổi sáng thư ký Hướng phải tham dự một cuộc họp khác, không biết Nhậm Ngạn Đông đã đến cửa hàng thư pháp. Vừa nãy đến trước văn phòng gõ cửa, bên trong không ai trả lời, các thư ký khác nói với cô ấy một giờ trước Nhậm tổng đã vội vàng ra ngoài, cũng không nói là đi đâu.

Nhậm Ngạn Đông trả lời: “Nói với Lệ Viêm Trác tôi bị kẹt xe, nửa tiếng nữa mới có thể đến công ty.”

Thư ký Hướng đoán Nhậm Ngạn Đông nhất định là có việc cá nhân cần xử lý nên không hỏi thêm nữa, “Vâng ạ.”

Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn. Nhậm Ngạn Đông nói nửa tiếng sẽ trở lại, ước chừng trễ tối đa mười phút, cũng không quá lâu. Nhưng từ lúc cô ấy đảm nhiệm vị trí thư ký của Nhậm Ngạn Đông tới nay, đây là lần đầu tiên anh trễ hẹn.

 

Lệ Viêm Trác đến Viễn Đông trước giờ hẹn năm phút. 

Thư ký Hướng mời anh ta đến phòng tiếp khách, thay mặt Nhậm Ngạn Đông xin lỗi và nói rằng Nhậm tổng sẽ đến đây trong khoảng mười phút nữa. 

Lệ Viêm Trác hiểu ý, anh ta cũng đến sớm một tiếng, nhưng có một vụ kẹt xe nên bị kéo dài gần bốn mươi phút.

Các thư ký khác trong văn phòng Chủ tịch đều bị Nhậm Ngạn Đông nâng tầm mắt lên trời, người bình thường khó được họ để mắt đến. Tuy nhiên, giá trị nhan sắc của Lệ Viêm Trác lại khiến họ lúc nhàn rỗi phải bàn tán vài câu.

Thư ký Hướng cảm thấy Lệ Viêm Trác không tầm thường. Nhậm Ngạn Đông vui buồn không hiện trên nét mặt, Lệ Viêm Trác cũng là người không hiển lộ tài năng.

Nhậm Ngạn Đông muộn mười hai phút, anh đi thẳng đến phòng tiếp khách.

Lệ Viêm Trác đang xem tạp chí tài chính, nghe tiếng động liền ngước mắt, nhìn thấy người tới, anh ta lập tức đặt tạp chí xuống đứng lên.

Nhậm Ngạn Đông đã bước vào, đưa tay ra bắt và nói lời xin lỗi: “Đợi có lâu không?”

Lệ Viêm Trác mỉm cười: “Tôi cũng vừa mới đến.”

Chào hỏi ngắn gọn vài câu, hai người di chuyển sang văn phòng của Nhậm Ngạn Đông. 

Lúc nãy Nhậm Ngạn Đông đi vội vàng, tách trà mới chỉ uống được một nửa, văn kiện không kịp khép, thậm chí nắp bút máy còn chưa được đậy.

Lệ Viêm Trác liếc mắt nhìn lên bàn liền biết Nhậm tổng vừa rồi đi ra ngoài là có việc gấp.

Sở dĩ Nhậm Ngạn Đông quyết định đầu tư vào công ty điện ảnh của Lệ Viêm Trác không chỉ là vì nghe được một số thông tin tích cực từ bạn bè, mà còn do bộ phận kiểm soát rủi ro của công ty quản lý cũng đưa ra kết luận là khả thi.

Thư ký pha trà mới mang tới. Sau khi cửa đóng, hai người bắt đầu trò chuyện về công ty điện ảnh kia.

Nhậm Ngạn Đông trước nay không quá quan tâm lĩnh vực này, nên những khía cạnh sâu xa cũng không biết nhiều. Những tin tức anh đọc trong thời gian rảnh rỗi hạn hẹp mỗi ngày đều do phòng kinh doanh ở nước ngoài biên soạn, hầu hết đều liên quan đến thông tin kinh tế tài chính và điểm nóng thời sự, cũng không mấy chú ý đến ngành giải trí. Nếu không phải vì Thịnh Hạ, anh còn không biết hot search là gì.

“Tại sao lại nghĩ đến việc thành lập công ty điện ảnh?”

Theo những gì anh tìm hiểu, không chỉ nhà họ Lệ, mà cả vòng bạn bè của Lệ Viêm Trác, rất ít người đầu tư vào ngành này.

Lệ Viêm Trác cũng không giấu giếm: “Lúc đầu là để theo đuổi ngôi sao, nhưng sau đó tôi lại thấy thú vị, nên cũng bắt đầu nghiêm túc.”

Nhậm Ngạn Đông: "Theo đuổi ngôi sao?" Anh nửa đùa nửa thật: "Xem ra minh tinh này không tầm thường, bằng không sao có thể khiến Lệ tổng bỏ ra nhiều công sức như vậy.”

Lệ Viêm Trác cười nói: "Đúng vậy. Người tôi ngưỡng mộ rất kín tiếng và kiêu ngạo, muốn hẹn một lần cũng khó. Tôi lại muốn có được chữ ký của người ta, nên không còn cách nào khác ngoài việc mở công ty." 

Nhậm Ngạn Đông chỉ là thuận miệng hỏi: “Chỉ vì một chữ ký?”

Lệ Viêm Trác: “ Vâng, nhưng cô ấy không biết tôi là ai. Vì vậy tôi phải điều hành công ty này thật tốt.”

Thông qua Thịnh Hạ, hiện tại Nhậm Ngạn Đông đã có một số hiểu biết cơ bản về người hâm mộ. Anh biết người hâm mộ có thể chia thành người hâm mộ qua đường, người hâm mộ kiểu bạn gái và người hâm mộ kiểu vợ.

Như Lệ Viêm Trác hẳn được gọi là người hâm mộ kiểu bạn trai hay người hâm mộ kiểu chồng?

Anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều về vấn đề này, bắt đầu tập trung nói về việc hợp tác với Lệ Viêm Trác.

Cùng lúc đó, Thịnh Hạ gửi cho anh hình ảnh bài kiểm tra 396, trên đó còn ghi số điểm: 142.

Ngay sau đó, cô lại gửi thêm một tin nhắn khác: [Em làm đúng tất cả các câu hỏi toán học và logic, nhưng tự trừ 8 điểm cho phần viết :)]

Nhậm Ngạn Đông đang cùng Lệ Viêm Trác nói chuyện, không tiện hồi âm tin nhắn. Sau đó, anh lại tiếp tục bận rộn với những việc khác nên quên bẵng chuyện này, mãi đến tối mới chợt nhớ ra. Không phải là đột nhiên nhớ, mà là do có người nhắc đến Thịnh Hạ. 

Lão Vạn gọi điện cho anh thông báo hai bức thư pháp kia đã được mang qua cho Thịnh Hạ.

Nhậm Ngạn Đông không trả lời tin nhắn của Thịnh Hạ nữa. Lát nữa anh sẽ cùng cô ăn tối, vì vậy anh tắt máy tính rồi về nhà.

 

Thịnh Hạ đã bận rộn cả một ngày dài. Sau khi làm xong vài bài kiểm tra, đang định thư giãn thì Lão Vạn đã cho người giao hai bức thư pháp qua. 

Cô đích thân treo bức thư pháp quý giá trong thư phòng của Nhậm Ngạn Đông, còn bức anh viết thì cô cất đi, chuẩn bị đem về chung cư. 

Cô gọi điện cho Mẫn Du nhờ người khoan một lỗ trên tường.

Mẫn Du không nói nên lời: “Em không ở nhà làm bài mà tìm người khoan lỗ làm gì?”

Thịnh Hạ: "Hôm nay em tìm được một bức thư pháp của anh ba ở nhà Lão Vạn. Lão Vạn đã đóng khung rồi, em muốn đem về chung cư treo trong phòng làm việc." 

Trước kia cô từng sưu tầm được rất nhiều tranh thư pháp, nhưng đều mang cất, cũng chưa thấy treo bức nào.

Mẫn Du không muốn dội gáo nước lạnh vào cô, nên nhanh chóng chạy qua chung cư. 

Khi Thịnh Hạ đến nơi, Mẫn Du cũng dẫn theo người qua tới. 

Mẫn Du sửng sốt nhìn bức thư pháp kia, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Thịnh Hạ: “Sao vậy?”

Mẫn Du cười nói qua loa: “Chữ viết không ra sao, không đẹp bằng mấy bức em mua.”

Đối với biểu cảm vừa rồi của Mẫn Du, Thịnh Hạ cũng không để trong lòng. Cô giải thích: "Lão Vạn nói đây là chữ mấy năm trước anh ba viết, không đẹp bằng bây giờ cũng đâu có gì lạ." 

Cô lấy các bức thư pháp sưu tầm được cùng bức hiện tại cầm trên tay so tới so lui, cảm thấy cũng giống nhau. Sau khi treo xong, Thịnh Hạ và Mẫn Du cùng đi xuống. 

Mẫn Du đổi chủ đề: "Hôm nay làm được mấy đề rồi?" 

Thịnh Hạ nói mỗi môn được một bộ. 

Mẫn Du: "Chậc, đúng là không dễ dàng." 

Hôm nay Mẫn Du cũng không có tâm trạng nói đùa. Nếu là trước đây, chắc chắn cô ấy đã trêu chọc cô vài câu.

 

Khi xuống lầu, hai người tách ra. 

Thịnh Hạ vội vã về nhà ăn tối với Nhậm Ngạn Đông. Mẫn Du không có việc gì làm, sau khi lên xe, cô cũng không vội khởi động mà lấy điện thoại gọi cho Nhậm Ngạn Đông.

Nhậm Ngạn Đông nhận cuộc gọi, không chờ Mẫn Du mở miệng, anh đã giành nói trước: “Nếu là câu nói kia thì miễn.”

Mẫn Du: “...”

Cái gọi là câu nói kia chính là: Nhậm Ngạn Đông, sao hồi nhỏ tôi không đánh chết cậu cho rồi!

Mẫn Du hỏi: "Ở đâu?" 

Cô ấy muốn biết anh có bận không, có tiện để nói chuyện không.

Nhậm Ngạn Đông trả lời: “Ở Bắc Kinh.”

Mẫn Du: “...”

Chỉ trong một phút Mẫn Du đã bị nghẹn hai lần. Cô ấy thực sự muốn cầm điện thoại đập vào mặt Nhậm Ngạn Đông.

Sau khi tức giận một lúc, Mẫn Du đi thẳng vào vấn đề, "Bức thư pháp đưa cho Thịnh Hạ là ý gì?" 

Nhậm Ngạn Đông: “Biết rồi còn hỏi.”

Mẫn Du cũng là một trong những người biết về tình yêu đơn phương của Nhậm Ngạn Đông. Lý do cô ấy biết là nhờ Thẩm Lăng - người bạn thời thơ ấu của hai người - tiết lộ. 

Bức thư pháp đó ban đầu được treo trong văn phòng của Nhậm Ngạn Đông, Mẫn Du đã từng nhìn thấy.

Khi đó cô ấy và Thịnh Hạ chỉ là biết nhau, không quá quen thuộc.

Tuy Thịnh Hạ cũng xuất thân từ thế gia giống họ, nhưng vì Giáo sư Hạ bận rộn nên Thịnh Hạ lớn lên ở nhà ông bà ngoại ở Thượng Hải, chỉ về Bắc Kinh vào dịp Lễ, Tết. Trong vòng bạn bè cũng ít khi giao lưu, không chơi cùng một nhóm với cô ấy.

Sau này, tình cờ cô ấy và Thịnh Hạ có duyên làm việc cùng nhau. Thịnh Hạ muốn trình diễn violon, Mẫn Du lại có kinh nghiệm quản lý nên hai người liền hợp tác.

Ngay từ đầu cô ấy không biết Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông yêu nhau. Khoảng thời gian đó Mẫn Du và bạn trai cũ ầm ĩ chia tay, tâm trạng rất chán nản. Thịnh Hạ sợ chuyện tình cảm của mình sẽ khiến cô ấy buồn nên không nhắc đến nhiều.

Đến lúc Mẫn Du phát hiện ra thì đã là mấy tháng sau. Lúc đó còn có thể nói gì nữa?

Nếu Mẫn Du biết Thịnh Hạ thích Nhậm Ngạn Đông sớm hơn, trước khi Thịnh Hạ lún sâu vào, cô ấy đã nói cho Thịnh Hạ biết rằng anh ba vô tâm kia của cô cũng đã từng có tâm, từng biết rung động, từng lo được lo mất. 

Nếu sau khi biết anh từng yêu một cô gái khác như thế, Thịnh Hạ vẫn chọn ở bên Nhậm Ngạn Đông thì cô ấy sẽ không còn gì để nói.

Nhưng đằng này, mọi người xung quanh đều biết chuyện, ngoại trừ bản thân Thịnh Hạ. Nhìn Thịnh Hạ mỗi ngày đều lộ ra vẻ mãn nguyện như vậy, ai nỡ nhẫn tâm tiết lộ chuyện kia?

Mẫn Du bất mãn: “Nếu đã viết rồi, cậu không thể nghiêm túc viết một bức cho Thịnh Hạ sao?”

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: “Sao cậu biết là tôi không nghiêm túc?”

Mẫn Du bật cười, “Trình độ của cậu trên bức thư pháp kia như quay lại thời điểm cậu mới bắt đầu đặt bút lúc còn nhỏ ấy! Thật tiếc vì Thịnh Hạ không hiểu thư pháp!”

Nhậm Ngạn Đông không trả lời. Với tính cách của anh, tất nhiên anh sẽ không giải thích, “Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Mẫn Du chưa bao giờ thích xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng hôm nay cô ấy thực sự tức giận, "Cậu không thể để tâm tới Thịnh Hạ hơn một chút sao?" 

Mẫn Du xoa xoa thái dương, tức giận đến mức đau đầu, nhưng vẫn không quên nói, "Nhớ bảo Thẩm Lăng cẩn thận lời nói! Sau này Thịnh Hạ sẽ sống ở Bắc Kinh, có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Nếu cậu ta biết cậu và Thịnh Hạ ở bên nhau, có lẽ sẽ khiến mọi chuyện ầm ĩ lên mất!" Nói xong, cô ấy cúp máy.

Đối với Nhậm Ngạn Đông, chuyện bất đắc dĩ nhất là phải trả lời cuộc gọi của Mẫn Du. Anh đã muốn đưa cô ấy vào danh sách đen từ lâu, lại sợ đôi lúc Thịnh Hạ có chuyện gì quan trọng, Mẫn Du lại không liên hệ được với anh.

 

Nhậm Ngạn Đông lái vào sân biệt thự, xe của Thịnh Hạ cũng theo sát phía sau.

Sau khi xuống xe, anh giả vờ không biết gì hỏi: “Không phải em nói ở nhà làm bài kiểm tra sao?”

Thịnh Hạ, "Làm xong rồi, em ra ngoài đi dạo một vòng." Cô đi qua vươn ngón út ngoéo một cái, Nhậm

Ngạn Đông đưa vạt áo áo khoác của mình cho cô. Thịnh Hạ luồn ngón út vào khuy áo, kéo lấy áo anh. Hai người cùng sóng bước về phía biệt thự.

"Đến thư phòng trước đi, em có một câu muốn hỏi anh." Thịnh Hạ đề nghị. 

Nhậm Ngạn Đông: "Câu hỏi gì?" 

Thịnh Hạ: "Liên qua đến chuyên môn." 

Nhậm Ngạn Đông phối hợp với cô, “Được.”

Đời này anh chỉ nói dối một người là Thịnh Hạ.

Khi đến cửa thư phòng, Nhậm Ngạn Đông dừng lại. Thịnh Hạ thoáng thấy sự ngạc nhiên, thậm chí là không thể tin trong mắt anh.

Nhậm Ngạn Đông vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư pháp. Lão Vạn hôm nay thực sự đã tốn rất nhiều tiền. Bức thư pháp này mười mấy năm trước ông ta đã bỏ ra vài triệu mới mua được. Sau này mặc kệ là ai ngỏ ý, ông ta cũng không bán.

Thịnh Hạ không hiểu giá trị của bức thư pháp, nhưng cô khá hài lòng với phản ứng của Nhậm Ngạn Đông. Có rất ít chuyện có thể khiến anh vui vẻ ra mặt. Đánh giá từ biểu cảm hiện tại, hẳn là anh rất thích bức thư pháp này. 

Cô kéo áo khoác của anh bằng ngón tay út, “Đợi em một lát, em đi thay đồ rồi chúng ta ra ngoài ăn.”

Thịnh Hạ về phòng ngủ, Nhậm Ngạn Đông bước vào thư phòng. Trên bàn đều là sách luyện thi của Thịnh Hạ, còn có một xấp tài liệu đang để mở. Anh định thu dọn một chút, lại bị một bức họa hấp dẫn tầm mắt.

Hình ảnh được vẽ trên khoảng trống ở phía bên trái của bài kiểm tra, cũng đã được tô màu. 

Bên trên là một người đẹp cổ đại phiên bản chibi nhìn nghiêng với khuôn mặt kiêu ngạo, mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trên tay cầm một thanh đao.

Thanh đao này trải dài toàn bộ đề thi, nơi lưỡi đao chém xuống chính là chỗ kiến thức chuyên môn mà anh đã viết cho cô. 

Trên thân đao còn có một hàng chữ: Đại đao của nhà họ Thịnh, dài năm mươi mét, vèo vèo vèo, chuyên dùng để chém những câu khó trong kỳ thi! Có cây đao này trong tay, từ nay về sau ta sẽ vô địch thiên hạ!!!

Anh: "..."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play