Hôm nay Nhậm Ngạn Đông không bận lắm. Anh tăng ca đến bảy giờ rồi rời công ty. Trên đường về nhà Nhậm Ngạn Đông mới có thời gian xem kỹ những bức ảnh mà Thịnh Hạ gửi buổi sáng. Anh không có khiếu thẩm mỹ, chỉ cần Thịnh Hạ thích là anh sẽ mua.
Sáng nay anh đã gửi thẳng hình ảnh ba chiếc túi cho giám đốc thương hiệu Đại Trung Hoa, vốn khá thân thiết với anh. Khi bên kia nhận được ảnh có lẽ do đang đi công tác và bị lệch múi giờ, nên bây giờ mới phản hồi.
Người kia nửa đùa nửa thật trêu: [Rốt cuộc cậu có bao nhiêu người phụ nữ vậy? Eo có chịu nổi không?]
Anh ta nhớ rõ ràng trong một năm rưỡi qua, Nhậm Ngạn Đông mỗi tháng đều mua túi, mỗi lần không chỉ một chiếc.
Nhậm Ngạn Đông nghiêm túc trả lời: [Đều là mua cho bạn gái tôi.]
Bên kia kinh ngạc không thôi, lập tức gọi điện thoại tới: “Cậu có bạn gái khi nào?”
Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: “Cậu nói xem?”
Anh ta có chút trì độn, cố dồn hết sức ngẫm nghĩ. Nhậm Ngạn Đông đã mua túi được một năm rưỡi, vậy thì chắc hẳn là có bạn gái trong khoảng thời gian này. “Cậu định “kim ốc tàng kiều” à, sao không thấy giới thiệu?”
Nhậm Ngạn Đông: “Cô ấy khá bận, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài.”
Đàn ông với nhau cũng không muốn nói sâu về đề tài này, người kia trước tiên là chúc mừng, sau đó lại nói có cơ hội sẽ mời hai người ăn cơm.
Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Ngạn Đông lại tiếp tục xem ảnh. Kế tiếp là hai chiếc đồng hồ kiểu dáng tương tự nhau, thậm chí còn cùng màu, hơi giống chiếc đồng hồ anh đang đeo. Nhưng cũng chỉ là giống, không phải đồng hồ đôi, vì cái của anh là phiên bản giới hạn.
Không nhìn thêm nữa, anh tiếp tục lật đến hình ảnh những chiếc váy Haute Couture, chuyển tiếp một loạt qua cho thư ký Hướng.
Hiếm khi có được thời gian rảnh, về đến nhà Nhậm Ngạn Đông liền xem qua các bài tập trong tài liệu luyện thi Thạc sĩ của Thịnh Hạ. Nhiều năm không động đến nên có chút kiến thức không nhớ rõ, anh đến giá sách tìm vài quyển có liên quan.
Quyển sách anh cần nằm ở hàng trên cùng, đành phải kê một chiếc ghế để bước lên.
Anh phát hiện có mấy bức thư pháp gấp gọn đặt ở phía trên cùng, chắc phải mấy năm rồi nên cầm xuống mở ra xem.
[Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung]. Ký tên: Hạ Mộc, Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông có hơi sửng sốt.
Đây là bức thư pháp mà anh và Hạ Mộc cùng nhau viết cách đây vài năm. Lúc đầu anh treo nó trong phòng làm việc, sau đó cất đi và đặt trên giá sách.
Nếu hôm nay không tình cờ leo lên tìm sách, anh gần như đã quên mất rằng bức thư pháp được đặt ở đây.
Nhậm Ngạn Đông không lấy sách mà đem bức thư pháp xuống.
Anh gọi cho Lão Vạn, cũng là người đam mê thư pháp, đặc biệt rất thích sưu tầm tranh quý, còn mở một cửa hàng kinh doanh riêng.
Lão Vạn: “Hôm nay gió phương nào thổi đến vậy?”
Nhậm Ngạn Đông: “Ở cửa hàng?”
“Có, vừa đến.”
“Tôi qua đó một chuyến.”
Nhậm Ngạn Đông mang theo bức thư pháp ra khỏi nhà. Lúc này đường khá đông xe, ô tô đi đi dừng dừng hơn một giờ mới đến.
Cuối tháng mười một, Bắc Kinh đã bước vào mùa đông lạnh giá. Từ trên xe bước xuống, một luồng gió lạnh thổi thẳng vào cổ, Nhậm Ngạn Đông mở cửa xe lấy áo khoác ra mặc vào.
Nhân viên đã tan làm, trong cửa hàng chỉ có một mình Lão Vạn.
Lão Vạn nhìn thấy bức thư pháp trong tay Nhậm Ngạn Đông, ông mỉm cười hỏi: "Cậu đây là…?" Nhất thời ông không hiểu Nhậm Ngạn Đông muốn làm gì.
Lúc trước Nhậm Ngạn Đông yêu thầm Hạ Mộc, Lão Vạn là một trong số ít những người biết chuyện.
Nhưng đây là chuyện của mấy năm trước, đã sớm trôi vào quên lãng. Ông ta không biết hôm nay Nhậm
Ngạn Đông bị chạm dây thần kinh nào mà lại mang bức thư pháp đó tới đây.
Vốn dĩ nó được viết tại cửa hàng của Lão Vạn. Hôm đó Hạ Mộc đến tiệm đóng khung một bức tranh, tình cờ Nhậm Ngạn Đông cũng ở đây. Cả hai đều thích thư pháp, liền cùng nhau viết một bức.
Nhậm Ngạn Đông trả lời: “Trước kia biệt thự chỉ có một mình tôi, bức thư pháp này để ở đâu cũng được. Nhưng bây giờ Thịnh Hạ cũng sống ở đó, thiết nghĩ không nên giữ lại, đưa cho ông là tốt nhất.”
Thì ra là vì nguyên nhân này, Lão Vạn gật gù: “Phải như vậy, không thể dây dưa mãi, nhất là khi có liên quan đến tình cảm. Được rồi, vẫn nên là tôi nhận lấy."
Bức thư pháp vốn không tồi, chờ có thời gian ông sẽ xử lý chỗ ký tên rồi đóng khung treo trên tường trang trí thêm cho cửa hàng.
Lão Vạn muốn pha trà cho Nhậm Ngạn Đông nhưng anh đã xua tay rời đi.
Trên đường về nhà, Nhậm Ngạn Đông nhận được điện thoại của Thịnh Hạ, “Anh ba, khi nào thì anh về nhà?”
Nhậm Ngạn Đông nhìn biển báo giao thông bên ngoài, “Đang trên đường, nhiều nhất nửa tiếng.”
"Ừm, em đã biết." Thịnh Hạ cúp máy.
Thịnh Hạ không tham gia tiệc từ thiện buổi tối. Tiệc rượu vốn do tạp chí thời trang kia tổ chức, vì xảy ra sự cố đó nên cô và Mẫn Du không đến nữa. Hai người ở lại câu lạc bộ cả buổi chiều, vừa uống cà phê vừa trò chuyện. Mẫn Du đã hồi phục, dứt khoát tuyên bố quên đi một ít người thì nhẹ đi một ít việc.
"Ngày mai bắt đầu ở nhà nghỉ ngơi, tranh thủ ôn luyện thật tốt." Mẫn Du cùng Thịnh Hạ cụng ly, “Chúc em may mắn.”
Thật ra Thịnh Hạ vốn không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng có thể thi cử thuận lợi vẫn là tốt nhất. Cô nhìn đồng hồ, trung tâm thương mại vẫn mở cửa, cô muốn đi mua sắm một lát.
"Chị muốn về nhà nghỉ ngơi hay đi mua sắm với em?" Cô hỏi ý kiến Mẫn Du.
Mẫn Du không muốn mua gì, nhưng đi dạo giết thời gian với Thịnh Hạ cũng không sao: “Em muốn mua gì à?”
Thịnh Hạ: “ Mua quà cho Nhậm Ngạn Đông nhưng chưa biết nên chọn món gì, nên chỉ đi dạo quanh thôi.”
“Sinh nhật cậu ta còn khá lâu mà, em mua bây giờ luôn à?”
“Không phải quà sinh nhật.”
Anh ấy đã nói sẽ giúp cô lấy được bốn quyền đại diện của Thương Tử Tình, nhưng cô chỉ thưởng hai tháng không đá anh, có vẻ như không đủ để bày tỏ lòng biết ơn.
Mẫn Du cũng quyết định tạm thời ngừng chế giễu Nhậm Ngạn Đông trong hai ngày.
Cô ấy gợi ý cho Thịnh Hạ: “Anh ba của em không thiếu gì cả. Cậu ấy cũng không hứng thú với quà tặng thông thường nhưng lại đặc biệt thích thư pháp. Em có thể tìm một bức có giá trị tặng cậu ấy. Như vậy không phải tốt hơn là tặng những món đồ xa xỉ sao?”
Thịnh Hạ suýt chút nữa quên mất việc này, tặng quà đương nhiên nên tặng cái người ta thích.
Cô quyết định ngày mai sẽ ghé qua cửa hàng của Lão Vạn xem thử. Bên kia có không ít đồ quý báu, nhờ ông ta đem ra vài bức tâm đắc cho cô chọn là được.
Khi Thịnh Hạ về đến biệt thự, xe Nhậm Ngạn Đông đã đỗ trong sân.
Buổi sáng cô còn vô cùng son sắt nói với anh tối nay có tiệc xã giao đến khuya, bảo anh đi ngủ sớm một chút. Mới chỉ vài giờ trôi qua mà đã bị vả mặt.
Nhậm Ngạn Đông đang ở trong thư phòng, cúi đầu chuyên tâm viết gì đó.
Thịnh Hạ thấy cửa mở liền đi vào: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
Nhậm Ngạn Đông: “Không xã giao.”
Anh cũng không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục viết.
Thịnh Hạ nhìn thấy chỗ cánh tay anh đè xuống chính là tập sách luyện thi lên Thạc sĩ, không khỏi nhíu mày:
“Anh đang viết gì vậy?" Cô tò mò bước tới.
Nhậm Ngạn Đông, "Một số thông tin liên quan đến kiến thức tài chính, anh đã hệ thống lại cho em rồi.”
Thịnh Hạ nhìn anh từ trên xuống dưới. Không thể tin được, anh trở nên kiên nhẫn từ khi nào vậy?
Cô nói đùa, “Anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm à?”
Nhậm Ngạn Đông không trả lời, chỉ đứng dậy nhường ghế cho cô.
Thịnh Hạ: "Anh không dùng thư phòng nữa sao?"
Nhậm Ngạn Đông "ừm" một tiếng, cầm điện thoại lên rời đi.
Thịnh Hạ không đọc nội dung mà chỉ nhìn chằm chằm vào nét chữ của anh, ngưỡng mộ không thôi.
Mặc kệ là viết bằng bút lông hay bằng bút máy, chữ đều giống như người. Không giống cô, nét chữ tệ đến mức không dám nhìn thẳng.
Đêm nay Thịnh Hạ chưa ôn luyện ngay, chỉ ngồi lập một thời khóa biểu. Trong vòng một tháng tới, cô quyết định không ra khỏi biệt thự, bế quan tu luyện.
Kế hoạch vừa được lập ra, liền nhận được tin nhắn đốc thúc từ Giáo sư Hạ: [Thi lên Thạc sĩ còn 26 ngày.]
Thịnh Hạ cầm di động chụp một tấm ảnh mờ. Cô phóng to để chỉ thấy được chữ viết trên tư liệu mà không thể đọc nội dung.
Tất cả đều do Nhậm Ngạn Đông viết, cô tạm thời mang ra ứng phó.
Mẹ cô nhận được tin nhắn liền thở phào nhẹ nhõm: [Ừm, không ngừng cố gắng nhé.]
[Tối qua không phải mẹ nói là hôm nay sẽ tham gia talk show sao?]
Vài phút sau, giáo sư Hạ trả lời bằng một tin thoại dài. Thịnh Hạ kiên nhẫn nghe hết.
[Mẹ vừa ghi hình xong. Người dẫn chương trình chắc con cũng từng nghe qua, tên là Hạ Mộc, là một cô gái vô cùng xuất chúng. Mẹ rất thích cô ấy.
Hạ Mộc đã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học. Trường mà cô ấy theo học không mấy lý tưởng, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã nộp đơn vào khoa tài chính của Đại học New York.
Điều này có nghĩa là gì?
Mọi thứ đều phụ thuộc vào sự nỗ lực của con người. Con có trả giá, con sẽ nhận được hồi báo.
Hạ Mộc cũng xinh đẹp không hề thua kém con, có thể dựa vào ngoại hình để có được một hôn sự tốt. Nhưng cô ấy vẫn luôn nỗ lực nâng cao bản thân, ngày càng trở nên ưu tú.
Giữa hai cô gái có nhan sắc tương đương, người khiến đàn ông ngưỡng mộ và say đắm chắc chắn sẽ là một cô gái có nội hàm và năng lực như Hạ Mộc.
Nhân tiện, tối nay mẹ cũng phát hiện ra rằng cô ấy không chỉ có năng lực mà còn viết chữ rất đẹp. Con thử nhìn lại chữ của mình đi.
Nhìn vào bài làm của con, nếu mẹ là giám khảo, mẹ sẽ muốn trừ điểm ngay lập tức. Ngay cả chữ viết của một học sinh tiểu học cũng đẹp hơn chữ của con.
Con tự ngẫm lại xem, mẹ cũng không biết phải nói thế nào.
Lúc ấy mẹ thật không nên đưa con sang ở bên nhà ông bà ngoại, con xem con giờ thành cái dạng gì, bản thân cũng không chịu cố gắng!]
Bà vốn cho rằng ba mẹ sẽ nghiêm khắc với Thịnh Hạ như đã từng nghiêm khắc với bà. Những năm đó bà chỉ toàn tâm toàn ý gây dựng sự nghiệp, để mặc con gái cho ba mẹ chăm sóc. Kết quả là cặp vợ chồng già chiều chuộng Thịnh Hạ lên tận trời, ngoài chơi đàn violon ra thì cái gì cũng không muốn làm.
Thịnh Hạ: [Mẹ, mẹ đừng lấy ưu điểm của người ta so sánh với khuyết điểm của con được không? Con cũng đâu thua kém ai. Con từng giành giải nhất trong cuộc thi toán toàn quốc hồi trung học, mẹ quên rồi sao?]
Giáo sư Hạ: [Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Kẻ trí không hoài niệm trong chiến thắng.]
Thịnh Hạ: “...”
[Được rồi, chuyện quá khứ không đề cập tới nữa, nói chuyện hiện tại đi. Có bao nhiêu người chơi đàn violon giỏi hơn con? Có bao nhiêu người thông thạo ba ngoại ngữ như con? Những điều này không đòi hỏi sự chăm chỉ sao? Tại sao con lại trở nên vô dụng trong mắt mẹ?]
Giáo sư Hạ: [Thành thạo ba ngoại ngữ cũng không là gì. Nếu con đến một quốc gia xa lạ thì có thể thuê thông dịch viên chuyên nghiệp. Nếu không muốn thuê thì trên thị trường có rất nhiều máy phiên dịch có thể dịch hàng trăm ngôn ngữ. Nhưng còn chữ viết tay thì sao? Con đâu thể thuê một người viết chữ đẹp đi theo 24/7 chỉ để ký tên thay con, đúng không? Con có thấy ai làm như vậy chưa? Mẹ thì chưa từng thấy.]
Thịnh Hạ không muốn tranh cãi nữa, cảm thấy thật vô nghĩa.
[Con phải đi đọc sách rồi.]
Lại lần nữa tan rã mà không vui. Điều này dường như đã trở thành một lời nguyền không thể tránh khỏi giữa hai mẹ con. Cứ mỗi lần trò chuyện được vài câu là lại thành ra như vậy. Cất cuốn tập luyện thi đi, Thịnh Hạ tắt đèn rồi ra khỏi thư phòng.
Nhậm Ngạn Đông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ xem tin tức. Nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên và hỏi, "Em không làm bài tập à?"
"Ừ." Thịnh Hạ lấy quần áo đi tắm. Tắm xong cô lại chăm sóc da. Trong lúc đắp mặt nạ, cô lấy một cuốn tạp chí mở xem, thỉnh thoảng mới lật một trang.
Bình thường Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ cũng không nói chuyện nhiều. Ở nhà việc ai người ấy bận. Tuy nhiên trước khi đi ngủ Thịnh Hạ vẫn sẽ nói với anh vài câu. Nhưng tối nay cô lại im lặng một cách bất thường.
Dưỡng da xong, Thịnh Hạ vào phòng thay đồ lấy thêm một chiếc chăn. Sợ ban đêm đá trúng Nhậm Ngạn Đông, cô dời gối ra mép giường, quấn chăn đi ngủ.
Nhậm Ngạn Đông thoát khỏi trang tin tức: "Có chuyện gì vậy?"
Thịnh Hạ: "Không có gì."
Thật sự không có gì. Cô không buồn, cũng không bực bội, chỉ là hơi chán nản. Cô chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Vốn dĩ cô cũng tự luyến, cảm thấy mình đẹp nhất, lợi hại nhất. Nhưng mẹ ruột của cô lại ghét bỏ và không cần cô.
Nhậm Ngạn Đông liếc mắt liền biết trong lòng cô đang phiền muộn. Anh đứng dậy, ngồi xuống mép giường kéo chăn của cô ra. “Em quấn chặt như vậy không nóng sao?”
Thịnh Hạ cười nói: "Em là người nói lời giữ lời." Cô giơ chân đặt lên chân anh: “Em đã hứa sẽ không đá anh trong hai tháng.”
Nhậm Ngạn Đông cũng không mong cô tuân thủ lời hứa, nhiều nhất ba ngày là cô sẽ lộ nguyên hình.
Anh kéo cái chăn hai người thường dùng phủ lên người cô, bảo cô đắp lại.
Thịnh Hạ nghĩ về chữ viết của mình, “Chữ của em khó coi lắm sao?”
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô vài giây, hỏi lại: “Em nói xem?”
Thịnh Hạ không thèm giữ thể diện nữa: “Thật chẳng ra gì.”
Nhậm Ngạn Đông: “Có thể nhìn thẳng vào khuyết điểm của bản thân thì vẫn còn hy vọng.”
“…”
Cô vô thức giơ chân lên. Nhậm Ngạn Đông chỉ lẳng lặng nhìn.
Đột nhiên nhớ ra mình vừa hứa sẽ không đá anh trong hai tháng, bàn chân vừa giơ lên lại nhẹ nhàng hạ xuống chân anh. Cô cười giả lả: "Em chỉ muốn dọa anh thôi, sẽ không đá thật đâu."
Nhậm Ngạn Đông cũng không muốn truy vấn, lại đề nghị: “Lúc rảnh rỗi em có thể luyện chữ.”
Thịnh Hạ từ chối mà không cần suy nghĩ: “Em bận.”
Lại bổ sung một câu, "Chỉ cần chữ ký của em không tệ là được." Bất kể là tham dự sự kiện hay người hâm mộ muốn xin chữ ký, cô chỉ cần ký hai chữ "Thịnh Hạ". Trước đây cô đã luyện tập nhiều lần, miễn cưỡng chắp vá tạm xem là ổn.
Chữ viết của cô không đến nỗi xấu đến mức không dám nhìn, nhưng chắc chắn là không đủ xuất sắc.
Nhậm Ngạn Đông hỏi, "Sao đột nhiên lại nhắc đến chữ viết?"
Thịnh Hạ thở dài một hơi, bất lực đáp: “Chắc anh đã từng nghe nói đến Hạ Mộc rồi chứ? Cô ấy là người dẫn chương trình tài chính rất nổi tiếng trong giới của anh. Chữ viết của cô ấy rất đẹp, mẹ em liền bắt đầu so sánh rồi ghét bỏ em. Có lẽ mẹ em muốn có một cô con gái như Hạ Mộc.”
Nhậm Ngạn Đông hơi khựng lại, cũng không đáp lời. Anh chỉ tháo đồng hồ ra, nắm tay Thịnh Hạ, đeo đồng hồ vào cổ tay cô.