Sáu giờ năm mươi lăm phút, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Mẫn Du, bảo cô năm phút nữa xuống lầu. Thịnh Hạ có cảm nhận về thời gian tốt hơn Mẫn Du, nên cô quyết định xuống sớm hơn hai phút. Vừa mới cất di động vào túi, cửa phòng ngủ đã mở ra, Nhậm Ngạn Đông mặc đồ ở nhà bước vào. Xem ra anh đã tắm ở tầng dưới.
Anh đi ngang qua cuối giường thì nhìn thấy trên đó có một chiếc áo sơ mi trắng, liền hỏi Thịnh Hạ, “Em mặc rồi à?”
Thịnh Hạ nhìn theo ánh mắt anh, là cái áo cô mặc lúc rời giường, "Đã mặc." Cô đã thay váy dài, chuẩn bị xuống lầu.
Nhậm Ngạn Đông cởi quần áo ở nhà, lấy áo sơmi trắng mặc vào, vừa thong thả ung dung cài nút áo, vừa đi vào phòng thay đồ tìm quần tây, “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”
Giọng nói vang ra từ phòng thay đồ.
Thịnh Hạ theo anh vào trong, dựa vào cửa đáp: “Em phải đi chụp ảnh bìa tạp chí.”
Nhậm Ngạn Đông nghiêng mắt, “Bìa tạp chí?”
“Ừm.”
“Mấy giờ thì xong?”
“Khó nói lắm.”
Bình thường anh không nói nhiều, cũng sẽ không hỏi những câu cụ thể như vậy. Cô có hơi hoang mang hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Vừa nói, cô vừa đi tới vòng tay qua cổ anh.
Nhậm Ngạn Đông trả lời: “Nếu kịp thì trưa anh đến ăn cơm cùng em.”
Buổi trưa nhất định là không kịp rồi, buổi tối cô còn phải tham gia tiệc từ thiện, “Quên đi, khi nào em rảnh đã.”
Nhậm Ngạn Đông sơ vin áo sơ mi vào trong quần rồi chỉnh lại cho thẳng, “Gần đây em có đặc biệt thích món nào không? Anh sẽ mua tặng em.”
"Nhiều lắm đấy." Thịnh Hạ buông tay, bước ra ngoài lấy di động. Một tháng nay bận tối mắt tối mũi, cô ưng ý rất nhiều món đồ mà chưa kịp mua.
Nhậm Ngạn Đông thường xuyên tặng quà cho cô, dù không phải ngày lễ đặc thù gì, chỉ bởi vì anh muốn bù đắp cho việc không thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô. Cô đã quen với chuyện nhận quà, không bài xích, nhưng cũng không quá vui sướng.
Từ lúc có ký ức đến nay đã hai mươi lăm tuổi, cô chính là nhận đủ loại quà từ lớn đến nhỏ mà lớn lên.
Khi cô còn nhỏ, ba mẹ đều rất bận rộn. Mỗi lần đến ngày lễ hoặc sinh nhật, cô lại nhận được nhiều quà hơn gấp nhiều lần so với những đứa trẻ xung quanh.
Sau đó, ba mẹ cô ly hôn, số quà cô nhận được mỗi năm lại tăng gấp đôi. Đặc biệt là những năm gần đây, những món quà mẹ tặng cô ngày càng đắt đỏ, toàn là hàng phiên bản giới hạn. Ba cô cũng không chịu thua kém, về cơ bản là đã tiêu hết tiền vào cô. Có thể là vì cả hai đã ly dị mà không ai có ý muốn tái hôn, mà cô là đứa con duy nhất của họ, lại thiếu sự bầu bạn của cả ba lẫn mẹ, nên ông chưa bao giờ để cô thua thiệt về mặt vật chất.
Thịnh Hạ mở bộ sưu tập của mình ra cho Nhậm Ngạn Đông xem, "Tổng cộng ba chiếc túi và hai cái đồng hồ." Trong bộ sưu tập còn có một chiếc nhẫn kim cương, là kiểu dáng cô vô cùng yêu thích, nhưng cô không mở ra.
“Còn có cả những chiếc váy Haute Couture này nữa. Em đều thích." Cô chỉ vào những bức ảnh.
Thiết kế này thuộc buổi trình diễn thời trang đầu xuân mà cô chưa có cơ hội đi xem, không nghĩ tới chỉ nhìn qua ảnh chụp thôi mà đã thật kinh diễm.
Nhậm Ngạn Đông liếc nhìn rồi nói: “Gửi hết cho anh.”
Thịnh Hạ vừa gửi ảnh túi xách thì Mẫn Du gọi đến. Cô trả lời điện thoại: “Em xuống ngay đây.”
Cô vừa đi ra ngoài vừa gửi những tấm ảnh còn lại cho Nhậm Ngạn Đông.
Khi đến cửa đột nhiên cô dừng lại, ngoái đầu nói với anh: “Tối nay em còn có tiệc xã giao, chắc đến khuya mới xong, anh về thì ngủ trước." Sau đó xoay người một cách tao nhã, nhanh chóng rời đi.
Nhậm Ngạn Đông cảm thấy lời này rất quen tai, chợt nhớ ra đây chính là nội dung tin nhắn tối qua anh gửi cho cô, hôm nay cô mang trả lại cho anh không sót một từ.
Giờ cao điểm buổi sáng nên giao thông gần như tê liệt, chỉ một đoạn đường ngắn ngủn đến tập đoàn Viễn Đông nhưng lại mất gần một giờ mới đến nơi.
Nhậm Ngạn Đông vừa đến văn phòng, thư ký Hướng lập tức mang vào một gói hàng trực tuyến, người gửi là một hiệu sách. Đồ vật bên trong cảm giác giống như một cuốn sách.
Thư ký Hướng nhất thời có chút bối rối, Nhậm tổng vậy mà lại mua hàng online? Cô ấy cố gạt sự tò mò sang một bên, bắt đầu tập trung báo cáo công việc.
Ngân hàng đầu tư bên kia sáng nay gọi điện đến để giới thiệu dự án mới. Một công ty đang chuẩn bị nộp đơn xin niêm yết, muốn xem xét đầu tư cổ phiếu tư nhân trước khi chuyển đổi.
Ngân hàng đầu tư đã đề cử công ty quản lý tài sản Viễn Đông - một công ty con của tập đoàn Viễn Đông - cho khách hàng.
Khách hàng chuẩn bị lên sàn là một công ty điện ảnh, các tác phẩm đơn vị này sản xuất trong hai năm qua đều đạt được danh tiếng tốt.
Nhậm Ngạn Đông vừa mở gói hàng vừa hỏi: "Công ty điện ảnh? Ông chủ là ai?"
Thư ký Hướng trả lời: “Công ty điện ảnh Phẩm Ngu, ông chủ là Lệ Viêm Trác, đến từ Thượng Hải, ngoài ra không có thông tin nào khác.”
Nhậm Ngạn Đông khẽ gật đầu, “Chuyển thông tin của Phẩm Ngu đến công ty quản lý tài sản, quyết định cụ thể chờ mở họp sẽ bàn tiếp.”
Thư ký Hướng đáp lời: “Vâng.”
Gói hàng đã được mở ra, bên trong là bộ đề thi thử cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học về tài chính. Nhậm Ngạn Đông hơi cau mày, tạm thời đặt nó sang một bên. Thư ký Hướng cũng rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.
Nhậm Ngạn Đông gửi tin nhắn cho người bạn ở Thượng Hải: [Giúp tôi tìm hiểu thêm về Lệ Viêm Trác.]
Người bạn kia nhanh chóng trả lời: [Cháu trai có năng lực nhất của nhà họ Lệ, năm nay đã ba mươi tuổi, nhưng có vẻ khá thờ ơ với việc tranh chấp cổ phần trong tập đoàn. Anh ta có rất nhiều khoản đầu tư ở nước ngoài. Hai năm gần đây lại tiến quân sang ngành công nghiệp điện ảnh.]
Nhậm Ngạn Đông: [Cảm ơn cậu.]
Bên kia lại hỏi: [Cậu định hợp tác với anh ta à?]
Nhậm Ngạn Đông: [Công ty điện ảnh của anh ta chuẩn bị lên sàn, đang muốn kêu gọi vốn cổ phần tư nhân.]
[Lệ Viêm Trác là người có năng lực, việc đầu tư này cậu có thể cân nhắc. Anh ta tìm đến Viễn Đông cũng là muốn mượn sự trợ giúp để quá trình niêm yết diễn ra suôn sẻ hơn. Đến lúc đó cậu có thể yêu cầu các điều kiện cao hơn.]
Cùng người bạn kia nói chuyện xong, còn nửa tiếng mới đến giờ họp, Nhậm Ngạn Đông bấm máy gọi cho Thịnh Hạ, thuận tay mở quyển đề cương ôn thi Thạc sĩ ra xem.
Thịnh Hạ đã đến studio, đang thay đồ và trang điểm.
Nhà tài trợ quảng cáo lớn nhất cho trang bìa tạp chí được chụp lần này là một thương hiệu xa xỉ. Ban đầu họ muốn người phát ngôn thương hiệu của mình làm nhân vật trang bìa của số báo này, nhưng ban quản lý cấp cao của tạp chí thời trang đã ký hợp đồng với đoàn đội của Thịnh Hạ. Nhà tài trợ nghe tên Thịnh Hạ cũng không phản đối.
Thịnh Hạ là khách mời thường xuyên tại các buổi trình diễn thời trang cao cấp của họ. Trong chuyến lưu diễn cô cũng mặc trang phục của thương hiệu này. Thế nên họ đã đề cử người phát ngôn thương hiệu xuất hiện trên các trang bên trong của tạp chí để quảng bá cho trang phục may sẵn đầu xuân.
Người phát ngôn này là Thương Tử Tình, khi cô ta đến studio mới biết nhân vật trang bìa là Thịnh Hạ.
Mẫn Du từ trong túi lấy điện thoại của Thịnh Hạ ra, “Anh ba của em gọi.”
Chuyên viên trang điểm và stylist đều là đoàn đội của Thịnh Hạ. Sau khi công việc hoàn tất, họ vội tìm cớ rời khỏi phòng thay đồ.
Thịnh Hạ nhận di động, chắc là tư liệu của cô tới rồi, “Ơi.”
“Em đặt mua tư liệu thi Thạc sĩ?”
"Ừm." Cô quên mất địa chỉ chính xác của biệt thự, nên đã điền thông tin công ty anh.
Nhậm Ngạn Đông có chút mơ hồ hỏi lại, “Mua làm gì?”
Thịnh Hạ: “Để học thi.”
"... Em muốn thi Thạc sĩ?" Đây là lần đầu tiên Nhậm Ngạn Đông có kiên nhẫn hỏi nhiều như vậy.
Thịnh Hạ: "Ừm, nếu không thì em mua làm gì?" Cô cũng đã báo danh, tháng mười hai sẽ tham gia cuộc thi.
Nhậm Ngạn Đông: “Sao đột nhiên em muốn thi Thạc sĩ kinh tế vậy?”
Thịnh Hạ nhìn bản thân trong gương, “Em muốn làm một bình hoa có học thức cao.”
Nhậm Ngạn Đông: “...”
"Mẹ em nói nếu em có thêm kiến thức về tài chính, chúng ta sẽ có thêm đề tài nói chuyện.” Cô cười cười,
"Thật ra dù có thi hay không, em và anh đều không có chung chủ đề.”
Cô lại tạm dừng giây lát rồi mới nói tiếp, “Anh ba, anh nghĩ sao?”
Nhậm Ngạn Đông không trả lời.
Ngay sau đó, giọng nói của Thịnh Hạ lại vang lên, “Có cặp đôi nào mỗi ngày ở nhà đều nói chuyện công việc không? Chắc tình cảm sẽ rạn nứt sau vài câu nói mất thôi.”
Mẹ cô thúc giục cô thi Thạc sĩ với lý do để cô và Nhậm Ngạn Đông có tiếng nói chung. Nhưng cô biết rõ nguyên nhân sâu xa vẫn là bà ngại bằng cấp của cô quá thấp, không xứng đáng để khoe khoang.
Giáo sư Hạ – một người tốt nghiệp từ Harvard – thường thì thầm bên tai cô: “Con nên nộp đơn xin học Thạc sĩ ở nước ngoài. Nếu con nỗ lực hơn thì nói không chừng sau này sẽ có chỗ vận dụng.”
Thịnh Hạ: “Mẹ ơi, con không có duyên phận trở thành bạn cùng trường với mẹ đâu. Chúng ta vẫn chỉ nên là mẹ và con gái thôi, như vậy cũng tuyệt lắm rồi.”
Thời trung học cô đã cố gắng học hành chăm chỉ, nhưng vẫn bỏ lỡ trường đại học mà mẹ cô mong muốn. Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ cô yêu cầu cô tiếp tục học lên Thạc sĩ, nhưng cô lại đam mê trình diễn violon, muốn hoàn thành ước mơ lưu diễn khắp thế giới.
Một thời gian dài sau đó, hai mẹ con vẫn giằng co tranh luận vấn đề này. Cuối cùng cả hai đều nhường một bước. Cô cam kết sau khi kết thúc chuyến lưu diễn sẽ thi lên Thạc sĩ.
Mẹ cô luôn nghĩ chơi đàn violon thực sự là một công việc chân tay. Ngay cả người ba luôn chiều chuộng cô, cũng cho rằng cô chỉ nên xem violon là sở thích thay vì luôn biểu diễn trên sân khấu. Dù sao thì không có gia đình quý tộc nào muốn cưới một cô con dâu có lý tưởng xa vời, phi thực tế.
Điện thoại yên tĩnh vài giây, Thịnh Hạ nói thẳng suy nghĩ của mình: “Thi đậu Thạc sĩ tài chính cũng có lợi, sau này em sẽ không cần hỏi anh cổ phiếu tư nhân là cái gì, mô hình LOB là như thế nào.”
Nếu có chung đề tài thì tâm linh sẽ hòa hợp.
“Anh thích bơi lội, chạy bộ, em lại thích khiêu vũ và yoga; anh giỏi thư pháp, chơi bài, em chỉ am hiểu đàn violon và hội họa.”
Nhậm Ngạn Đông lại lấy một quyển sách khác lật xem, “Còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi. Em không kịp chuẩn bị, chỉ làm đề thi này thôi cũng vô ích.”
Lúc trước Thịnh Hạ thi đại học với số điểm 396 và trình độ tiếng Anh cấp độ 2. Chuyên ngành của cô là Toán học. Về tiếng Anh, mẹ cô đã bắt đầu bồi dưỡng cho cô từ khi còn trong bụng mẹ. Bài chuyên ngành cô cũng đã chuẩn bị hơn một năm, hẳn là không có gì vấn đề lớn.
“Nếu em thi đậu, anh khen thưởng em thế nào?”
"Anh còn chưa nghĩ đến." Nhậm Ngạn Đông khép tập đề: “Anh đang bận.”
"Ừm." Thịnh Hạ lập tức ngắt máy.
Vừa lúc Mẫn Du bước vào thấy cô đã ngừng nói chuyện, khẽ hất cằm, “Đi thôi, nhiếp ảnh gia đang chờ em.”
Việc chụp hình thuận lợi hơn dự kiến, sau ba tiếng đã hoàn thành.
Mẫn Du hỏi Thịnh Hạ, “Em đi cùng chị để buổi tối đến thẳng tiệc từ thiện, hay là em muốn về nhà nghỉ ngơi sau đó chị đến đón em?”
Thịnh Hạ: “Ở nhà chán lắm, tìm chỗ nào đó uống ly cà phê nhé.”
Mẫn Du lấy khẩu trang từ trong túi xách đa năng ra nói, “Này, xuống xe thì đeo vào, tránh gây tắc đường.”
Đang nói thì di động của cô ấy vang lên, là chủ biên của tạp chí thời trang gọi đến.
Mẫn Du nhấc máy nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi. Âm thanh từ điện thoại của cô ấy không nhỏ, Thịnh Hạ cũng đã nghe được. Theo ý của chủ biên, hình chụp của Thịnh Hạ sẽ được điều chỉnh từ ảnh bìa thành trang bên trong.
Mẫn Du: “Thay đổi? Ai đồng ý? Vậy trang bìa tạp chí là ai?”
Chủ biên trả lời: “Thương Tử Tình.”
Mẫn Du đã hiểu, cô ấy cũng không có ý định làm khó chủ biên, “ Bảo giám đốc của cô làm theo hợp đồng.”
Chủ biên khẽ thở dài: "Phòng pháp lý của chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
Ý tứ quá rõ ràng: bồi thường vi phạm hợp đồng.
Đã nói đến mức này chính là không cần giữ chữ tín.
Mẫn Du vô cùng tức giận: “Các người đùa giỡn với chúng tôi à? Vì phối hợp với lịch chụp hình, vừa kết thúc lưu diễn đã vội vàng sắp xếp sang đây, cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Chụp xong rồi thì ném cho chúng tôi một câu muốn thay đổi người mẫu bìa tạp chí?!”
Chủ biên quả thật rất thích Thịnh Hạ, nhưng chọn người mẫu trang bìa không đến lượt cô ta lên tiếng, là quyết định của tổng bộ.
Mẫn Du cúp máy, gọi tiếp một cuộc điện thoại đến tổng bộ của tạp chí thời trang, “Ý anh là sao?”
Phó tổng đầu tiên là nhận lỗi, sau lại nói vài câu dễ nghe: “Tôi vừa định gọi cho cô đây, đừng nóng giận, kỳ sau chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, nhưng ảnh thì phải chụp lại.”
Bởi vì nhà tài trợ lần sau là một thương hiệu khác, nên hình ảnh lần này không thể sử dụng được.
Mẫn Du tức đến bật cười: "Anh thật sự nghĩ chúng tôi rất rảnh rỗi sao? Chỉ ngồi đợi chụp ảnh cho các người thôi à?"
Mẫn Du và phó tổng có quen biết, nhưng mối quan hệ lại không thân thiết mấy, “Chắc chắn phải là trang bìa của số báo này!”
Phó tổng ngượng ngùng, “Không phải là tôi không muốn sắp xếp. Cô cũng không phải mới vào nghề này ngày một ngày hai. Việc đột ngột thay đổi cũng là chuyện bình thường. Thương Tử Tình là người của Dư tổng, tôi thật không có cách nào.”
Mẫn Du: “Dư tổng nào?”
Phó tổng: “Dư Trạch.”
Sắc mặt Mẫn Du tái nhợt, ngón tay khẽ run.
Thịnh Hạ cầm điện thoại qua ngắt cuộc gọi, "Chỉ là một trang bìa tạp chí mà thôi." Cô vỗ vai Mẫn Du, “Không sao đâu, em cũng không để trong lòng.”
Dư Trạch - người yêu cũ của Mẫn Du - là một tên khốn đã khiến cô ấy tổn thương rất nhiều.
Từ đó về sau, Mẫn Du sống như một người đàn ông, không bao giờ dính vào chuyện yêu đương, mối quan hệ với gia đình cũng trở nên căng thẳng.
Trước đó cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Thương Tử Tình lại nhắm vào mình. Bây giờ cô đã hiểu, Thương Tử Tình không phải nhắm vào Thịnh Hạ cô, mà là cố ý bắt nạt Mẫn Du, giống như đang khoe khoang điều gì đó.
Mẫn Du điều chỉnh lại biểu cảm thất thố trước đó, “Thực xin lỗi, liên lụy đến em rồi.”
"Hai chúng ta còn cần nói lời này?" Thịnh Hạ lấy một chai nước, mở nắp đưa cho Mẫn Du, "Việc này chị cũng đừng lo nữa, em tự có cách xử lý."
Trước kia cô chỉ là lười tranh giành, không có nghĩa là cô không muốn hơn thua.
Hai người ghé qua một câu lạc bộ tư nhân thường lui tới, ăn một bữa nhẹ rồi nghỉ ngơi. Mẫn Du liền quay lại trạng thái làm việc ban đầu, bắt đầu điều phối lịch trình tiếp theo cho cô, hoãn tất cả công việc cho đến sau kỳ thi Thạc sĩ.
Thịnh Hạ uể oải uống nước chanh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mẫn Du đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, giọng điệu vô cùng thoải mái, giống như chuyện của Dư Trạch vừa rồi không hề ảnh hưởng chút nào đến cô ấy.
Thịnh Hạ cầm di động đứng dậy, chỉ về hướng nhà vệ sinh. Mẫn Du hiểu ý, gật đầu.
Thịnh Hạ không đi toilet, chỉ tìm nơi yên tĩnh gọi cho Nhậm Ngạn Đông.
"Em muốn thay đổi món quà sáng nay."
Cô đối với Nhậm Ngạn Đông từ trước đến nay đều nói chuyện thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.
Nhậm Ngạn Đông: “Không cần đổi, em lại thích cái gì khác à? Cứ gửi hình ảnh sang cho anh.”
Thịnh Hạ: “Lần này không phải đồ vật, em muốn anh xả giận giúp em.”
Nhậm Ngạn Đông đang xem văn kiện, hơi tạm dừng, “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hạ giải thích vắn tắt toàn bộ câu chuyện, “Bìa tạp chí em chụp hôm nay tạm thời bị huỷ. Việc bị kẻ khác cướp quyền đại diện phát ngôn và tranh xuất hiện trên trang bìa cũng là chuyện thường tình, hiện tại em cũng không cần. Nhưng em muốn xử lý Thương Tử Tình ngay lập tức. Mặt khác, sau khi kết thúc kỳ thi lên Thạc sĩ, em phải lấy từ cô ta hai quyền đại diện phát ngôn hoặc là quảng cáo.”
Nhậm Ngạn Đông không trả lời ngay, điện thoại im lặng một lúc.
Thịnh Hạ cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng giây tiếp theo, giọng nói trầm ấm của anh đã vang lên, “Hai thì quá ít. Cô ta sẽ nhớ được bài học này chứ? Bốn cái đi.”
Không thể không nói Thịnh Hạ chợt cảm thấy có chút cảm động. Cô cũng biểu hiện thành ý của mình, "Hai tháng tới, em hứa sẽ không đá anh khi anh đang ngủ nữa.”
Nhậm Ngạn Đông: "...”