Cán muỗng nhỏ hơn cán bình một chút nên lúc nhận lấy Túc Lê cầm không chắc, ngón tay không khép hết được, may mà ba Túc lanh tay lẹ mắt túm được.
Túc Lê: "..." Mất mặt quá trời, ngay cả muỗng cũng không cầm được cho tử tế.
Ba Túc lại hết sức kiên nhẫn đưa muỗng cho cậu lần nữa. Lần này ông ấy nhẹ nhàng gỡ mấy ngón tay đang nắm chặt của Túc Lê ra, nhét cán muỗng vào lòng bàn tay cho cậu cầm rồi tỉ mỉ dạy dỗ: "Bé con, đừng cầm chặt như vậy, con cầm chỗ này này, đúng thế, khép ngón tay lại."
Túc Lê sẽ không phạm một sai lầm đến lần thứ hai. Sau một lần làm rơi, cậu đã xác nhận được mình phải dùng bao nhiêu lực để cầm được cái muỗng, vậy nên lần này cậu cầm rất chặt.
Ba Túc căng thẳng nhìn chằm chằm bé con mặt mày nghiêm túc cầm muỗng, nín thở chờ cậu múc một muỗng cháo đầy ắp rồi thành công cho vào miệng ăn.
Đây là lần đầu tiên Túc Lê phát hiện ra ăn cơm là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Tuy rằng bây giờ cậu không ngửi được mùi linh khí từ bát cháo, nhưng cậu lại có cảm giác như cuối cùng cũng được nếm ngon ngọt sau khi vượt qua gian khổ. Đặc biệt là khi linh khí trong từng hạt gạo toả ra khắp người, cảm giác quái dị này lại càng rõ ràng hơn, mang lại cho cậu thành tựu mãnh liệt hơn cả hồi trước chế tạo vũ khí thành công.
"Bé con, nhìn ba này!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT