Tất cả bọn họ đều hết lòng hết dạ với cô. Ánh Dương dù xuất thân giàu có nhưng không kiêu ngạo, luôn ở bên cạnh cô, ủng hộ mọi quyết định của cô. Ba mẹ nuôi, họ không phải là người sinh ra cô, họ cũng không giàu có như nhà họ Mai, nhưng họ thương cô, cho cô những thứ tốt nhất họ có được. Vậy mà cô lại là đứa tham lam, vong ân bội nghĩa. Thay vì để Ánh Dương ở lại nhà họ Mai, cô lại khóc lóc yêu cầu người nhà đuổi nó đi. Cô còn không thèm quay lại nhà cũ, không cho ba mẹ nuôi cơ hội liên lạc với mình.
Cô tin rằng bản thân xứng đáng với thứ tốt đẹp hơn, nhưng giờ cô nhận ra bản thân còn không bằng rác rưởi. Hiện tại, cô có khác gì Nguyệt Hà, khác gì Thành Luân đâu?
Mẫn Nhi gục mặt lên gối, nước mắt ướt đẫm mảnh vải. Tới giờ cô rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “người giàu cũng khóc”.
Trên dưới nhà họ Mai như bao trùm bởi sự tối tăm và u ám. Tất cả mọi người cảm thấy gia đình này như thể bị trúng lời nguyền vậy, hết cô Ánh Dương tới cô chủ Mẫn Nhi, cả hai cứ lần lượt gặp bất hạnh. Bà Trang ngồi ở phòng khách, khóc thiếu điều rớt cả con ngươi ra ngoài:
“Ông nói xem chúng ta làm ra chuyện thất đức gì, tại sao mấy thứ xui xẻo cứ lần lượt kéo tới cái nhà này chứ?”
Ông Việt im lặng, chính ông cũng bàng hoàng không dám tin vào sự thật này. Mẫn Nhi mắc bệnh rối loạn sinh tủy- cái bệnh mà vốn dĩ chỉ có đàn ông tuổi tác cao như ông mới bệnh, vậy mà… một cô gái trẻ như thế…
“Ông ơi, tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Mới nhận lại con không lâu, tôi không muốn nó có chuyện gì!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT