Liên Kiều cực kỳ tự tin nói: “Góp một viên gạch cho sự nghiệp kiến thiết đó.”
Ôi trời, còn có thể giải thích theo cách này được sao? Tư duy của thiên tài khác với những người khác ư?
Vẻ mặt ông Tô kích động, tự mình lẩm bẩm: “Chỉ cần thay diện mạo cũ bằng diện mạo mới, nhìn từng tòa nhà, công trình kiến trúc mọc lên trên mặt đất, quê hương ngày càng tươi đẹp, trong lòng cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.”
Liên Kiều căn bản không hề nghĩ nhiều đến vậy, nhưng vẫn rất phối hợp giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là ông Tô hiểu tôi.”
Ông Tô cũng trở nên hăng hái, bỗng tung ra một quả bom: “Vậy chúng ta hợp tác đi, tôi đầu tư tiền, cô quản lý, cố gắng thay đổi diện mạo cũ của quê hương càng sớm càng tốt.”
“Chuyện này...” Liên Kiều lộ vẻ khó xử, muốn từ chối, nhưng lại do dự: “Tôi phải suy nghĩ trước đã.”
Ông Tô híp mắt cười nói: “Cô không cần lo lắng về công thức làm gạch, bọn tôi sẽ thu thập đầy đủ.”
Liên Kiều tùy ý xua tay nói: “Không lo lắng, cái này tôi cũng biết, tôi đã học hoá học được ba năm rồi.”
Mọi người:...
Người giỏi giang, ở đâu cũng đều tỏa sáng.
“Sau khi xây dựng xưởng lò nung, còn có thể xây dựng những xưởng khác mà, cứ từ từ từng cái một.” Ông Tô nhìn về phía người ở bên tay trái mình: “Lãnh đạo, ngài cảm thấy thế nào?”
Lãnh đạo là người lõi đời, lập tức hiểu ý ông Tô: “Đây là một ý tưởng hay, bọn tôi cũng sẽ dốc hết sức ủng hộ giúp đỡ.”
Nói trắng ra, nhà họ Tô bọn họ muốn tìm một người đại diện ở đây, nhà bọn họ không muốn nhúng tay quá sâu, cũng chẳng thèm chút vốn đầu tư này, nhưng lại không yên tâm về người khác.
Giờ thì hay rồi, đã nhìn trúng được một cô gái không có tham vọng hoài bão gì nhưng lại cực kì thông minh này đây.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần tạo ra lợi nhuận cho huyện, giải quyết một lượng lực lượng lao động lớn, tạo công ăn việc làm cho người dân là được, ai quản lý cũng có sao đâu?
...
Chiếc xe lắc lư suốt quãng đường, cô gái ngồi ở ghế sau xe đang dựa đầu vào cửa sổ ngủ ngon lành.
Ông Tô ngồi ở phía bên kia cũng rất buồn ngủ, phía bên đó có ánh mặt trời chiếu vào, ông dùng mũ che mặt mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe lao về phía bọn họ, ngồi trên ghế sau xe là một người đàn ông tuấn tú, vẻ mặt rất sốt ruột, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hô lên: “Nhanh lên, nhanh hơn nữa.”
Khi hai chiếc xe lướt qua nhau, người đàn ông bỗng quay sang, nhìn thấy thiếu nữ đang tựa vào cửa sổ, ánh mắt sững sờ, sao lại là cô? Cô gái vô cùng thú vị kia, Kiều Nhị Liên.
Nếu như không phải đang có việc gấp, anh thật sự muốn ngăn cô lại, Thẩm Kinh Mặc tiếc nuối thở dài một hơi.
Mong rằng sẽ có duyên gặp lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng đã đi đến huyện lỵ: “Cô Kiều, đến nơi rồi.”
Liên Kiều bị đánh thức, dụi dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác, đây là đâu? Cô là ai?
À à, nhớ ra rồi, cô vốn dĩ muốn về nhà, kết quả là bị dẫn đến huyện lỵ.
Cô theo ông Tô đến huyện ZF, kí mấy phần hợp đồng, rồi mới bịn rịn chia tay.
Những người khác trong nhà họ Tô vẫn còn đang ở thị trấn Giang Hà, phải chờ đến chiều mới lên đường, đến lúc đó sẽ đến thẳng tỉnh lỵ gặp mặt.
Dù sao Liên Kiều cũng đã đến huyện lỵ rồi, bèn dứt khoát đi kiểm tra sản nghiệp của mình.
Cửa hàng ở trên đường Hướng Vinh, có hai tầng, một chiếc sân chiếm khoảng hai phần diện tích, phía sau cùng là hai gian nhà nhỏ, có thể ở được.
Đây không phải là con phố sầm uất nhất, nhưng phía đối diện có một bến xe buýt đường dài, người qua kẻ lại tấp nập.
Dựng một chiếc lán cho sân, mở rộng mặt tiền, bày mấy dãy kệ, làm thành một siêu thị nho nhỏ, cũng không tồi, trên tầng dùng để ở, gian nhà ở phía sân sau dùng để làm nhà kho, hoàn hảo.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>