Ông Tô vô cùng kinh ngạc, tùy tiện lật một trang: “Trang 271.”

Liên Kiều hơi nhắm mắt lại, khẽ đọc: “Quyển mười ba, chương về tim, trang này có ba phương thuốc, Ngưu Tủy Hoàn, Đại Bổ Tâm Thang, Bổ Tâm Hoàn, trong đó Ngưu Tủy Hoàn có thể chữa được bách bệnh, mệt mỏi kiệt sức...”

Cô đọc trôi chảy, nhớ hết nội dung của cả trang, có thể nói là giỏi vô cùng.

Ông Tô trợn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm mỗi một chữ, lãnh đạo huyện cũng ghé lại nhìn.

Cả sân đều trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy mỗi giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô gái.

Chờ đến khi cô ngừng lại, mọi người hai mặt nhìn nhau: “Có đúng không?”

Ông Tô giơ trang sách đó ra cho mọi người nhìn: “Không sai một chữ nào, sao cô có thể làm được vậy?”

Liên Kiều uống một ngụm trà: “Chắc là do tư chất của tôi cũng tạm ổn.”

Cái gì gọi là tạm ổn, rõ ràng là quá ổn đi đấy chứ.

“Cô là một thiên tài.” Lãnh đạo thị trấn quá đỗi vui mừng, đây cũng là vinh dự của địa phương bọn họ.

Ai cũng không biết tương lai cô sẽ phát triển đến bước nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, thành tựu của cô sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Liên Kiều khẽ mỉm cười: “Thiên tài không biết nấu ăn sao?”

Cô tự chế giễu chính mình, hoàn toàn không có chút rào cản nào về mặt tâm lý, chọc mọi người cười lớn.

Thông minh khôn khéo, mọi người đều thích.

Tô Thanh Hòa không khỏi cười nói: “Tôi còn tưởng là gì cô cũng biết cơ.”

Liên Kiều cầm cốc trà, đôi mắt đen láy có thần lại sáng rõ: “Sao có thể chứ? Tôi chỉ say mê những thứ mình hứng thú thôi, nói trắng ra, chính là một kẻ mọt sách, lại còn là mọt sách khiến người khác thấy khó ưa.”

Tô Thanh Hòa lại thích kiểu người như vậy, không quá vị lợi, sống đơn giản thuần khiết: “Sao có thể chứ? Mọi người đều rất thích cô.”

Liên Kiều căn bản không quan tâm người khác có thích mình hay không, cô cũng không thiếu tình thương: “Tính cách tôi có khuyết điểm, bản thân tôi biết rõ điều này.”

Ông Tô không vui trừng mắt nhìn cô, đứa bé này thẳng thắn quá: “Làm gì có khuyết điểm gì chứ? Đừng nói lung tung.”

“Quá kiêu ngạo, quá xa cách, khinh thường việc cạnh tranh với người khác, dù bị người ta hiểu lầm, cũng không giải thích, đây là khuyết điểm nghiêm trọng nhất.” Vẻ mặt Liên Kiều thản nhiên, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhã: “Thế nhưng, tôi cũng không định thay đổi, con người ta sống trên đời, không thể quá hoàn hảo, phải chừa cho người khác một con đường sống nữa.”

“Phụt.” Đúng là đáng yêu thật đấy.

Thế nhưng, khi nghĩ lại câu nói trước đó, lại không khỏi buồn cho cô, khinh thường việc cạnh tranh với người khác? Hẳn là đang nhắc đến người chị nuôi của cô nhỉ.

Bị người khác hiểu lầm, là mẹ của cô.

Nếu như Liên Kiều công khai tố cáo mẹ ruột và chị gái nuôi, sẽ khiến mọi người phản cảm, dù sao bọn họ cũng là người một nhà.

Nhưng đi đường vòng như vậy, ngược lại còn có thể nhận được rất nhiều sự đồng cảm, thấy cô thảm vô cùng.

Chèn ép một thiên tài như vậy, quả thật là vô nhân đạo!

Người ta còn không hận, không oán, không tranh, chỉ định rời đi chấm dứt mọi chuyện.

Lãnh đạo trấn rất muốn gặp cô chị gái nuôi đó, người ta nhận nuôi cô ta, nhưng cô ta lại làm tu hú chiếm tổ chim khách, ép con ruột đến mức không ở lại nhà được nữa.

Đúng là một kẻ ăn cháo đá bát!

Ông Tô liếc mắt qua nhìn: “Đúng rồi, nếu như khởi nghiệp, cô sẽ chọn bắt đầu từ đâu?”

“Khởi nghiệp?” Liên Kiều hỏi lại với vẻ kỳ quái: “Tôi không cần, vừa mệt mỏi lại vừa vất vả, sống thoải mái một chút không tốt sao?”

Được rồi, lại tạo thêm một ấn tượng khác về cô, không có chí tiến cử, không có tham vọng hoài bão.

Khóe miệng ông Tô giật giật: “Tôi đang nói là nếu như.”

Liên Kiều đã phần nào hiểu được ý của ông ấy rồi, thôi bỏ đi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đã nhận được lợi ích từ người ta thì mình cũng phải tỏ chút thái độ: “Để tôi nghĩ thử xem, hừm, xây một xưởng lò nung.”

“Gì cơ?” Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đây là lối tư duy thần kỳ gì thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play