Nhà và cửa hàng cách nhau không xa, đi mười mấy phút là có thể đến, chỉ là một huyện lỵ nhỏ, vốn cũng chẳng rộng lớn gì cho cam.
Còn về nhà ở thì là một căn tứ hợp viện một nhà một cửa, gạch ngói xanh lá, hai phòng chính, hai phía trái phải mỗi bên hai phòng, trong sân có một cây táo, nơi này không lớn, nhỏ gọn đẹp đẽ, nhưng môi trường xung quanh lại rất yên tĩnh.
Liên Kiều liếc mắt nhìn, đây mới là nơi người ở.
Cô vào trong đi quanh một vòng, dãy phòng bên trái có một gian bếp, là loại bếp lò nhà nông với ba cái nồi.
Phòng chính không có đồ đạc gì, cả căn phòng trống trơn, có mùi cũ kỹ vì đã rất lâu không có người ở rồi.
Cô mở cửa sổ ra để thông gió, nhìn đi đông ngắm tây, đứng ở bên cửa sổ ngắm nhìn gốc đại thụ ở trong sân, tâm trạng nhất thời tốt hẳn lên.
Đây, chính là nhà mới của cô.
Cô mở rương lấy ra một xấp tiền, tổng cộng hai nghìn tệ, đây là tiền bán lọ thuốc hít, đương nhiên, đây chỉ là một phần tiền mặt, còn lại thì sẽ dùng chi phiếu.
Có tiền trong tay, cô không kìm được ham muốn mua đồ, vội vội vàng vàng chạy đến cửa hàng, nhìn thấy hàng hóa cô cảm thấy như thể bị tạt một gáo nước lạnh vào người vậy, kiểu dáng xấu quá đi mất.
Thế nhưng, đây là cửa hàng duy nhất ở trong huyện lỵ rồi, còn có thể làm thế nào được nữa?
Cô chỉ đành chọn một chiếc giường gấp, hai chiếc chăn bông, hai phích nước nóng trước, quần áo để thay, chọn một cuốn sổ và một cây bút.
Ngoài ra còn có một chiếc cốc sứ mới toanh và một chiếc ấm nước quân dụng màu xanh lá cây.
Những món đồ cũ cô mua lần trước thì cứ chuyển lại cho hai anh em nhà họ Hứa đi vậy, dù cô có dễ tính đến đâu, cũng vẫn không thích động vào đồ đã qua sử dụng.
Bác sĩ mà, phần lớn đều có chút nghiện sạch sẽ.
Không có điều kiện, thì không có cách nào khác.
Nhưng đã có điều kiện rồi, thì phải dành cho bản thân mình những điều tốt nhất.
Cô tìm một chiếc xe ba bánh, nhờ người đưa đồ về nhà, tiếng động lớn đến mức khiến hàng xóm xung quanh chú ý, đều chạy ra ngoài quan sát bắt chuyện.
“Cô gái, cô là người nhà này à? Đến từ đâu đấy? Họ gì tên gì thế, lâu lắm rồi không có người dọn đến ở, tôi còn tưởng là...”
Liên Kiều hào sảng giới thiệu bản thân: “Cháu tên là Kiều Nhị Liên, nay qua đây để chuyển nhà, trong nhà tạm thời vẫn chưa có gì cả, chưa thể mời mọi người uống trà được.”
Cô lịch sự nhã nhặn, nói chuyện hào sảng, nhanh chóng chiếm được thiện cảm của mọi người, là một người có văn hóa.
Liên Kiều nhân cơ hội này hỏi: “Các cô các dì ơi, không biết nơi nào có thể tìm được thợ mộc và thợ nề giỏi nhỉ, đồ nội thất ở trong cửa hàng đắt quá, cháu không mua nổi.”
Không phải là đắt, mà là xấu! Cô không thể ngấm nổi!
Thế nhưng mọi người đều tin lời cô nói, đồ nội thất ở cửa hàng thực sự rất đắt tiền, ai nấy đều mồm năm miệng mười giới thiệu những thợ mộc tốt mà mình biết cho cô.
“Đúng rồi, hai anh em Hướng Tiền Hướng Trung ở phía trước có tay nghề rất tốt, chi bằng mời bọn họ đi, trung thực lại chăm chỉ.”
Liên Kiều cười híp mắt gật đầu: “Được thôi, mọi người giới thiệu cho cháu với.”
“Để tôi đi gọi người.”
Trần Hướng Tiền vội vàng chạy đến, bọn họ vừa xong việc cho một nhà, còn đang lo lắng không biết còn nhà nào khác nữa không thì mối làm ăn đã tìm đến cửa rồi.
Thời buổi này chẳng có mấy người có tiền, đồ nội thất trong nhà hầu hết đều là do bản thân tự làm, có thể dùng là được, có đẹp hay không không quan trọng, chỉ có những người tính cầu kỳ hơn mới mời bọn họ đến làm.
Liên Kiều nói chuyện với bọn họ mấy câu, thấy ánh mắt bọn họ sáng ngời, làm người khá thành thật, trong lòng cũng cảm thấy hài lòng hơn mấy phần, cầm sổ lên bắt đầu phác họa, vẽ kiểu dáng, phong cách mình mong muốn.
Đều là đồ nội thất dạng module hiện đại, đơn giản trang nhã, không cần bất cứ đồ trang trí nào.