Liên Kiều đảo mắt, tươi cười nói: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, chỉ là nói chuyện gia đình vào những dịp như này có vẻ như không được thích hợp lắm thì phải, chúng ta vẫn nên nói về chuyện xây dựng quê hương đi thì hơn, tôi có thể nói thêm mấy câu không?”

Các lãnh đạo cũng rất muốn nghe thử: “Đương nhiên là được rồi.”

Liên Kiều nhớ đến kế hoạch của mình, nhếch khóe miệng lên nói: “Muốn giàu có, trước tiên phải làm đường, tiếp theo chính là thu hút đầu tư, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có cây ngô đồng, mới có thể thu hút phượng hoàng vàng đến.”

Cô không còn khiêm tốn nữa, mà để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy giá trị trên người cô.

Cô vừa dứt lời, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người: “Lời này có nghĩa là gì?”

Liên Kiều suy nghĩ một lát, nói: “Mỗi nơi đều phải khám phá ra đặc điểm và lợi thế riêng của mình, phát triển các ngành nghề đặc trưng, nỗ lực thu hút vốn đầu tư, ví dụ, thị trấn Giang Hà của chúng ta non xanh nước biếc, có rất nhiều truyền thuyết đẹp, hoàn toàn có thể phát triển thành một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thúc đẩy nền kinh tế xung quanh.”

Vừa muốn xuất sắc, nhưng lại không được thể hiện thái quá, phải biết khống chế mức độ.

Nói sao nhỉ, có thể thông minh chăm làm, có thể có tầm nhìn nhất định, thế nhưng không được phép cực kỳ thông minh, không thể vượt quá giới hạn của thời đại, khiến những người này kiêng dè và cạnh tranh.

“Nếu phát triển tốt một khu danh lam thắng cảnh, có thể tạo ra một khối tài sản khổng lồ, ngành dịch vụ, ngành khách sạn nhà hàng, thủ công mỹ nghệ đều sẽ được phát triển theo, có thể cung cấp dịch vụ một cửa, tạo thành một vòng khép kín.”

Mặc dù rất đơn giản, nhưng với những người đang ngồi ở đây, thì nó lại là một nguồn cảm hứng: “Còn gì nữa không?”

Liên Kiều khẽ lắc đầu: “Tôi không phải là chuyên gia trên phương diện này, chỉ có thể nói đến đây thôi.”

Chỉ cần chỉ ra một phương hướng là được, chi tiết cụ thể cũng không khó.

Đôi mắt của lãnh đạo thị trấn sáng lấp lánh: “Cô Kiều, cô có hứng thú đến làm việc ở thị trấn ZF không?”

Cô đúng là một nhân tài!

Liên Kiều từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không, tôi chỉ muốn làm một người bình thường đến và đi như một cơn gió thôi.”

Mọi người: ... Rốt cuộc là cô có hiểu lầm gì về người bình thường không thế?

Ánh mắt này, tầm nhìn này, năng lực này, y thuật này, là người bình thường sao?

Hẳn là bóng ma tâm lý mà mẹ cô gây ra cho cô, ép một thiên tài làm một người bình thường, chỉ vì để nhường đường cho con gái nuôi của bà ấy!

Nhất định là như vậy!

Đây đúng là tàn hại của trời mà, tức giận thật đấy, có phải không!

Kiều Mỹ Hoa và con gái nuôi của bà ấy không hề hay biết, trong mặt các lãnh đạo ở đây hình tượng của bọn họ đã bị bôi nhọ trở nên vô cùng tồi tệ.

Đây cũng không được tính là bôi nhọ, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, bọn họ muốn dựa hơi Liên Kiều, là điều không thể nào.

Liên Kiều chặt đứt đường lui của bọn họ trước, cô không muốn nhìn thấy hai mẹ con đó lợi dụng danh nghĩa của cô để lừa gạt người khác kiếm hời!

Hết cách rồi, cô là một người nhỏ nhen.

Trưởng đồn cảnh sát có chút tò mò hỏi: “Sao cô Kiều lại biết nhiều như vậy?”

Liên Kiều đã có chuẩn bị từ trước, lập tức bổ sung hết những điều mình bỏ sót: “Từ nhỏ tôi đã thích yên tĩnh không thích nô đùa, đọc rất nhiều loại sách, thích nhất là sách lịch sử và sách y học, hơn nữa, những gì tôi có thể đọc rồi không quên, thích suy ngẫm mọi chuyện khi không có việc gì làm.”

Những điều bình thường mà cô nói, lại khiến mọi người kinh ngạc. “Đọc rồi không quên?”

Đây là một thiên phú kinh người đấy, sao giữa người với người lại có thể chênh lệch lớn đến vậy?

“Đúng thế.” Liên Kiều thuận tay lấy ra một cuốn sách tên “Thiên Kim Phương”, đưa cho ông Tô: “Ông lật đến trang nào, tôi cũng có thể đọc được nội dung trong đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play