“Cô xứng đáng được như vậy, bọn họ đều vinh dự tự hào vì cô, à đúng rồi, không biết cô có tiện để tôi đến thăm nhà không?”
Ông ấy rất coi trọng lễ nghi, không có lý nào mà đi qua lại không ghé vào thăm cả, hơn nữa, ông ấy cũng muốn xem thử xem có thể bồi dưỡng con gái trở thành một người xuất sắc như vậy là một gia đình như thế nào.
“Ờm, không cần đâu, từ nhỏ tôi đã không có cha, còn về mẹ...” Liên Kiều im lặng mấy giây, sau đó thở dài nói: “Tôi không có gì xuất sắc, khiến mẹ thất vọng, tôi nghĩ, hẳn bà ấy cũng không muốn tôi lấn át con gái nuôi của bà ấy đâu.”
Mọi người: ... Quá nhiều tin tức, cần phải phân tích thật kỹ!
Các lãnh đạo trong thị trấn không khỏi hỏi: “Con gái nuôi? Vậy cô là con ruột sao?”
Liên Kiều do dự một lát: “Hẳn là như vậy.”
Ôi trời, câu trả lời gì thế này, mọi người không ngừng tưởng tượng, từng cảnh tượng máu chó nhanh chóng xuất hiện trong đầu bọn họ.
Tô Thanh Hòa đứng ra điều chỉnh lại bầu không khí: “Ha ha, cô Kiều đúng là biết nói đùa, nếu như cô không xuất sắc, vậy thì trên thế giới này làm gì còn ai xuất sắc nữa.”
Chỉ riêng việc cô cứu vợ con anh ấy, là đã đáng để anh ấy chống lưng cho cô cả trăm năm rồi.
Vẻ mặt Liên Kiều trầm xuống, như thể đang đè nén gì đó, buồn bã nói: “Không dám xuất sắc, cũng không thể xuất sắc, vậy nên, vẫn mong các vị ở đây có thể giữ bí mật giúp tôi, thông cảm cho tâm trạng dốc hết sức bảo vệ con gái nuôi của mẹ tôi, chị tôi bị bệnh, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Cô cố gắng xốc lại tinh thần, thản nhiên mỉm cười nói: “Đương nhiên, tôi cũng sắp đi xa, chờ tôi rời đi, mọi người muốn nói thế nào cũng được.”
Lãnh đạo trong thị trấn nghe vậy không khỏi sốt ruột, thị trấn Giang Hà của bọn họ không có người nào vô cùng xuất sắc cả, tuyệt đối không thể đánh mất một nhân tài như vậy được.
Nhân tài, là lực lượng sản xuất hàng đầu.
“Cô muốn đi đâu? À đúng rồi, cô đang đi học ở đâu?”
“Vừa mới tốt nghiệp cấp ba, không thi được vào đại học.” Liên Kiều cười tự giễu nói: “Tôi định ra ngoài làm việc.”
Mọi người kinh ngạc: “Không phải chứ? Cô đăng ký thi vào trường nào thế?”
Liên Kiều mím môi, cúi đầu xuống, che giấu vẻ mặt phức tạp: “Y khoa.”
Năng lực của cô có cấp bậc rất cao đấy! Trường học nào lại không nhận cô chứ? Cầu còn không được nữa là?
“Thật quá đáng.” Tô Thanh Hòa tưởng tượng ra rất nhiều điều, tức giận đập bàn: “Dù không phải là con ruột, cũng không thể làm người đê tiện như vậy chứ, cô Kiều, cô đến HK đi, cả nhà tôi sẽ tiếp đón cô như khách quý.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi đã trưởng thành rồi, thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi thăm thú khám phá, nếu như có cơ hội tôi cũng sẽ đến HK, đến lúc đó mong anh có thể làm hướng dẫn viên cho tôi.”
Tô Thanh Hoà vỗ ngực, hào sảng nói: “Không thành vấn đề, vợ chồng tôi sẽ dẫn cô ăn khắp HK.”
Anh ấy ngồi đối diện với cô, vậy nên nhìn thấy cô vẫn luôn ngồi ăn, ăn từ đầu bữa đến tận giờ, chưa từng dừng lại, nhìn xem trông cô đã gầy đến mức nào rồi kìa.
Ôi, có lẽ là bình thường đồ ăn ngon đều bị cô chị nuôi kia lấy hết mất rồi, nên chẳng được ăn gì mấy.
Liên Kiều lấy tay che mặt, dáng vẻ trông rất xấu hổ: “Nhanh như vậy đã bị anh nhìn thấu bản chất ham ăn của tôi rồi, xấu hổ quá đi mất.”
“Ha ha ha.”
Lãnh đạo thị trấn ho khan một tiếng, quay lại chủ đề chính: “Bạn học Kiều Nhị Liên, có thể là cô đã có hiểu nhầm gì đó về người nhà của mình rồi, có chuyện gì thì cứ trao đổi thẳng thắn với nhau là được, đừng hở chút là lại bỏ nhà ra đi chứ, sẽ khiến mẹ cô đau lòng đấy.”
Đừng chạy mà! Xem ra buộc phải nói chuyện trao đổi với nhà cô mới được.
Trợ cấp thêm cho nhà cô? Hoặc là tìm cho mẹ cô một công việc tốt? Để mẹ cô đối xử tốt với cô?
Chỉ cần giữ được nhân tài ở lại, chuyện gì cũng dễ bàn.