Bữa tối được bày ở trong sân nhà Thị trưởng, ở đây không gian rộng lớn, bày hai chiếc bàn dài, phù hợp quy cách tiêu chuẩn, những lãnh đạo ngày hôm đó đều có mặt, bao gồm cả vị lớn nhất.

Ông Tô ngồi ở ghế chính, bên tay trái là Huyện trưởng, bên tay phải là Liên Kiều, cả chiếc bàn chỉ có một mình cô là nữ, còn người nhà Thị trưởng thì đều ăn cơm ở trong phòng.

Liên Kiều đã quen với những cảnh tượng lớn như vậy, vẻ mặt cô bình tĩnh, tâm trạng nhàn nhã.

Vừa bắt đầu ông Tô đã nâng ly rượu lên, mời rượu mọi người: “Tối nay tôi xin mượn nơi này để mời mọi người một bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn của mình, cảm ơn mọi người đã bôn ba vì nhà họ Tô chúng tôi, mọi người vất vả rồi.”

Mọi người đều đứng lên mời rượu qua lại, bầu không khí vô cùng sôi nổi náo nhiệt.

Các lãnh đạo đều cười nói: “Ông Tô khách sáo quá, đây đều là chuyện bọn tôi nên làm mà, chúc mừng ông Tô được đón chắt.”

Tâm trạng của ông Tô rất vui: “Cảm ơn, cảm ơn, mọi người cùng nhau uống một ly.”

Không chỉ ông ấy mời rượu, cha Tô và Tô Thanh Hòa cũng đều mời rượu mọi người, mọi người cũng mời lại, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Liên Kiều yên lặng ăn uống, đồ ăn tối nay rất phong phú, chân giò kho màu sắc óng ánh, mùi vị đậm đà, thịt cừu hầm vào miệng đã tan. Canh đậu phụ cá chép tươi ngon, cánh gà nướng vàng ruộm hấp dẫn.

Món cô thích nhất là tôm kho tộ, ăn hết con này đến con khác, bẩn hết cả tay vì bóc tôm.

Sau ba tuần rượu, ông Tô nở nụ cười nói: “Tôi có ý muốn nói gương các bậc hiền nhân, đóng góp cho quê hương, mong mọi người có thể giúp đỡ tôi.”

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, chỉ chờ mỗi câu nói này của ông ấy!

Lãnh đạo cũng rất vui mừng, nâng ly lên nói: “Ông Tô đúng là một người có nghĩa lớn.”

Ông Tô đáp lại mấy câu, bỗng nhìn về phía Liên Kiều đến giờ vẫn chưa nói lời nào.

“Cô Kiều, cô có kiến thức phi thường, cô cho rằng muốn phát triển một nơi, thì cần phải làm gì đầu tiên?”

Liên Kiều không buồn ngẩng đầu lên nói: “Làm đường.” Điều này người trên trái đất đều biết.

Ông Tô cười híp mắt gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ làm một con đường lớn nối từ thị trấn Giang Hà đến huyện Thượng Dương trước, cô Kiều, cô ở thôn nào thế?”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liên Kiều đều không ổn lắm, ông Tô làm vậy là đang tâng bốc cô à? Thế này thì cũng nể mặt cô quá rồi.

Lãnh đạo nhìn cô thêm mấy lần, trong mắt đều có sự đề phòng.

Cô gái này để lại cho ông ấy ấn tượng sâu sắc, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh trông không hề giống một cô nhóc thôn quê.

Đúng, cô nhóc thôn quê, ông ấy đã sai người đi điều tra lai lịch của cô, vậy nên lại càng cảm thấy bối rối hơn.

Nhà nghèo xơ xác, học đến cấp ba, mẹ và chị gái đều là người bình thường, cô học đâu ra y thuật giỏi như vậy chứ?

Liên Kiều là người nhạy bén đến mức nào chứ, ngẩng đầu lên liếc nhìn ông ấy, đương nhiên cũng nhìn ra sự cảnh giác trong mắt ông ấy.

Ôi, cô biết ngay là sẽ như vậy mà, thế nhưng, cũng không thể nào thấy chết không cứu được đúng không.

Thế nhưng, mấy ngày nay cô đã nghĩ ra vô số kế hoạch, kiểu gì cũng có thể qua mặt được.

“Thôn Điềm Thủy.”

Ông Tô vô cùng hào phóng: “Vậy chúng ta lại xây thêm một con đường bằng xi măng khác từ thôn Điềm Thủy đến thị trấn Giang Hà.”

Hiện giờ chi phí làm đường không tốn kém lắm, cùng lắm chỉ khoảng mấy chục nghìn tệ, đây chẳng qua chỉ là một số tiền nho nhỏ với nhà họ Tô mà thôi.

Liên Kiều khẽ mỉm cười, dùng trà thay rượu để mời ông ấy: “Tôi thay mặt cho tất cả già trẻ lớn bé trong thôn chúng tôi, cảm ơn ông Tô.”

Ông Tô có ý muốn xây dựng mối quan hệ tốt với cô, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play