"Cảm ơn ông, tôi rất thích." Liên Kiều nhận lấy, chuyện này cũng không có gì lạ.
Người giàu có nhất nước quả thực không thiếu tiền, chỉ cần quà cảm ơn cũng đủ ăn đủ uống cả đời.
Đối với nhà họ Liên, tiền bạc không thiếu, mối quan hệ càng không thiếu.
Dưới đáy hộp có hai tờ giấy, là giấy tờ của một ngôi nhà và một cửa hàng ở huyện Thượng Dương.
"Cảm ơn ông Tô."
Hành động của nhà họ Tô quá nhanh, chưa đến ba ngày đã chuẩn bị xong một khối tài sản, thời này nhà đất tuy không đắt nhưng khó mua.
Vậy mới nói trong tay có năng lực thì không sợ trời đất.
Kinh doanh gì có thể kiếm tiền? Cô có y thuật.
Mở nhà máy, cửa hàng gì cũng được.
Có ý thuật, cô không phải lo lắng về bất cứ điều gì, kể cả xe hơi, nhà cửa và tiền bạc.
Nhìn đi, chẳng phải có hết ở đây rồi sao?
"Chuyên nên làm thôi." Ông nội Tô càng vui vẻ, nhận rồi mới tốt, lần sau có việc cần nhờ cũng dễ dàng hơn
Tiền có là gì chứ? Mạng sống mới là thứ quan trọng?
"Lát nữa cùng ăn bữa cơm nhé." Ông ấy muốn quan hệ của họ thêm khăng khít, những suy nghĩ khác cũng hoàn toàn tiêu tan, có một số chuyện không thể cưỡng cầu.
“Được.” Liên Kiều không từ chối, cô thích nhất là đồ ăn ngon.
Cô thản nhiên nhét đồ vào va li, thế này tiết kiệm được bao nhiêu sức lực rồi.
Ông nội Tô quay người lại, ông ấy dừng lại khi khóe mắt chợt nhìn thấy thứ gì đó.
"Này, đây là lọ thuốc hít à? Cho tôi xem được không?"
Liên Kiều mỉm cười đưa nó cho ông ấy, ông nội Tô đảo mắt nhìn đi nhìn lại. "Cô Kiều, đây là đồ tốt đấy."
"Tôi biết, chiếc lọ thuốc hít tráng men sơn đồng từ thời Càn Long." Liên Kiều đã lau rửa và khôi phục lại vẻ ngoài lộng lẫy của nó, dưới đáy còn có chữ sản xuất từ thời Càn Long.
Ông nội Tô rất ngạc nhiên vì xuất thân của cô, thực sự không phải là người thường: “Cô cũng thích sưu tầm đồ cổ à?”
Liên Kiều khẽ lắc đầu: “Không, tôi muốn đổi tiền.” Cô thích tiền hơn đồ cổ.
Mắt ông nội Tô sáng lên: "Hay là bán cho tôi đi? Tôi rất thích lọ thuốc hít này."
“Được.” Liên Kiều thuận miệng đặt chiếc hộp xuống bên cạnh cô.
Mặc dù giá cả sẽ tăng vọt trong vài thập kỷ tới nhưng bây giờ đang thiếu tiền mà.
Cô muốn ăn cơm thịt cá.
Cô cũng không hỏi giá, cô rất yên tin tưởng nhân phẩm của ông nội Tô.
Mặt dây chuyền ngọc bích cửa người ta có giá hơn cái này đấy.
Ông nội Tô vừa về đến phòng, cha Tô đã đến gần, lo lắng hỏi: "Cha, thế nào rồi? Cô ấy có đồng ý không? Đã ra điều kiện gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Nhất Liên: Con quỷ nghèo như cô mà cũng muốn so với tôi à?
Kiều Nhị Liên lặng lẽ lấy ra một chồng giấy tờ nhà được người khắp cả nước tặng.
Hai cha con bọn họ đã bàn bạc với nhau, mời Liên Kiều đến HK định cư, cũng để tiện cho bọn họ có thể tìm cô chữa trị bất cứ lúc nào.
Cho tiền cho đồ cho xe cho nhà, chỉ cần cô chịu gật đầu, điều kiện gì bọn họ cũng có thể đồng ý với cô.
Ông Tô thở dài một hơi thật sâu: “Chuyện này không cần phải nhắc lại nữa đâu.”
Kể từ lúc Liên Kiều nói ra được nguồn gốc của mặt dây chuyền phỉ thúy, ông ấy đã biết là chuyện này không thỏa đáng.
“Tại sao vậy ạ?” Cha Tô có chút sốt ruột, bác sĩ tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, còn có thể mượn cơ hội nào để tạo quan hệ.
Hơn nữa, lúc này ai lại không muốn đi HK định cư chứ?
Đây vốn dĩ là một chuyện tốt đôi bên cùng có lợi!
Ông Tô xua tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tấm lòng trong sáng, nhã nhặn trầm tĩnh, khí chất khoan thai, có phong thái của người có địa vị cao, nhân vật như vậy sao có thể dễ dàng khống chế được chứ?”
Cha Tô sửng sốt, không ngờ cha ông ấy lại đánh giá cô cao như vậy, không nhầm đấy chứ? Sao ông ấy lại không nhìn ra được nhỉ?
“Được rồi, khi ăn cơm đừng có đắc tội người ta đấy.” Ông Tô do dự.