Thẩm Tiểu Uyển sợ hãi đến rơi nước mắt: “Nhị Liên, chị không muốn chết.”
Cô ấy có một người chồng yêu thương và một đứa con xinh xắn, cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu.
"Có tôi ở đây, chị sợ cái gì?" Liên Kiều rất bình tĩnh: "Tình huống này chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi.”
Hào quang mạnh mẽ của cô ngay lập tức trấn an Thẩm Tiểu Uyển, đúng vậy, cô là thần y.
Giọng nói tươi cười của Liên Kiều vang đến bên tai: "Được rồi, đã cầm máu rồi."
Nhanh như vậy à? Thẩm Tiểu Uyển có chút mơ hồ, đơn giản vậy sao, sau đó lại đặt ra câu hỏi, tại sao nhân viên y tế lại hoảng sợ như vậy?
Liên Kiều mời mọi người vào: "Mọi người vào giúp cô ấy kiểm tra một chút."
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra mấy lần: "Đúng là hết rồi, Kiều Nhị Liên, cô đã làm như thế nào vậy?"
Liên Kiều cong môi lên, có nói thì mọi người cũng không hiểu.
Mặc dù cô chỉ thực hiện châm cứu nhưng mức độ phức tạp nằm ngoài tầm hiểu biết của hầu hết mọi người.
Một phút đứng trước sân khấu phải mất mười năm miệt mài tập luyện.
Tô Thanh Hòa ngã gục khi nhìn thấy vợ mình vẫn còn sống.
"Cám ơn cô Kiều. Cô có muốn làm bác sĩ gia đình cho nhà họ Tô chúng tôi không? Đãi ngộ tốt nhất, một chiếc xe hơi, một ngôi nhà hay một cửa hàng đều được."
Y thuật này vượt xa tầm tay, những bác sĩ như thế này rất hiếm và khó tìm, khi gặp được phải biết nắm bắt.
Mọi người đều biết rằng người này vào thời khắc quan trọng có thể cứu được mạng người.
Người càng giàu càng sợ chết, đương nhiên họ tôn trọng nhưng bác sĩ giỏi, nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt với các bác sĩ.
Liên Kiều nhàn nhạt cười nói: "Không có hứng thú."
Tô Thanh Hòa vô cùng thất vọng, nhưng anh ấy cũng biết người như thế này không thể cưỡng cầu.
Ba ngày sau, sản phụ hồi phục rất tốt, nước da trở nên hồng hào, đứa bé trắng nõn, mềm mại, mọi người thở dài một hơi.
Liên Kiều đang bận rộn thu dọn đồ đạc, ba bộ quần áo, hai đôi giày thể thao, kem và sản phẩm chăm sóc da, ga trải giường, vỏ gối, chăn bông, khăn tắm, chậu rửa mặt và các vật dụng linh tinh khác mà nhà họ Tô đã mua tạm trong thị trấn.
Những thứ này làm sao mà lấy được?
"Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa, Liên Kiều mở cửa ra, nhìn thấy ông nội Tô.
Ông ấy đưa cho cô một chiếc vali: "Là đồ cũ nhưng mong cô đừng ghét bỏ.”
Hàng nội địa rất mạnh, không phải ông ấy không muốn mua mới mà là không thể mua được, ở thị trấn này không có bán.
Chỉ đành thu thập hành lý của mình và đưa va li cho cô.
"Không đâu ạ, cảm ơn rất nhiều." Liên Kiều vui vẻ nhận lấy.
Ông nội Tô đưa ra một hộp gấm khác: “Đây là quà cảm ơn cô Kiều đã cứu mạng.”
Ông ấy đã suy nghĩ rất nhiều trong việc lựa chọn món quà cảm ơn.
Một số người xứng đáng để ông ấy làm như vậy.
Càng lớn tuổi, càng gặp nhiều vấn đề, càng chú ý đến sức khỏe của mình và thích kết giao với những bác sĩ giỏi, có năng lực.
Ông ấy cũng chỉ muốn cứu mạng mình mà thôi.
Hơn nữa, mạng sống của cháu dâu và chắt không thể đo được bằng tiền.
Khi Liên Kiều mở ra, cô thấy đó là một bộ trang sức bằng ngọc bích và một đôi vòng tay, lấp lánh như nước, rất tinh xảo và mịn màng, trị giá rất nhiều tiền.
Điều khiến cô chú ý là một mặt dây chuyền bằng ngọc không có tạp chất, ấm áp, mượt mà và đầy đặn như nước.
Cô kinh ngạc nhướng mày: "Đây là đá ngọc rồng à?"
Ông nội Tô chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp: "Cô Kiểu có thẩm mỹ tốt như vậy."
Loại này còn quý hiếm hơn đế vương, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, có tác dụng giữ gìn sức khỏe rất tốt, đặc biệt có ích cho cơ thể hiện tại của cô.
Người bình thường đều không hiểu chứ đừng nói là đã nhìn thấy, nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra.
Người như vậy không thể là người có bối cảnh bình thường, cô gái này đầy bí ẩn.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>