Tình thế của cô ấy rất nguy hiểm, Liên Kiều nói thẳng: “Nếu cô muốn sống thì chỉ cần phối hợp với tôi, làm theo bất cứ điều gì tôi yêu cầu.”
Một cơn đau nhói ập đến, sắc mặt sản phụ tái nhợt, sau đó nhớ ra mình sắp sinh, lập tức lo lắng tột độ: “Cứu con của tôi…”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, tim đau nhói.
Cô ấy muốn con yêu được sinh ra an toàn nhưng không còn sức nữa, chân tay yếu ớt, mí mắt trĩu nặng, chỉ muốn ngủ.
Liên Kiều chạm vào bụng mình cô ấy, vuốt ve dọc theo các cơ từng chút một, tay còn lại đặt lên động mạch của sản phụ.
"Nước ối sắp cạn rồi, nếu không sinh được thì coi như xong, một xác hai mạng. Nghe này, tiếp sau đây sẽ rất đau đớn, nhưng chỉ cần cô phối hợp với tôi, cô có thể cứu được con mình."
Rõ ràng là một cô gái còn rất trẻ, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác kiên định, giống như không có gì có thể làm khó được cô.
Vào thời khắc tuyệt vọng nhất này, một tia sáng lóe lên từ đôi mắt u ám của sản phụ: "Được!"
Liên Kiều dùng kim bạc châm vào huyệt đạo để kích thích tiềm năng và phát huy hết sức lực của sản phụ.
Nhà họ Liên có một phương pháp đặc biệt dành cho phụ nữ sinh con, kết hợp với châm cứu bằng kim bạc sẽ có tác dụng thần kỳ.
"Hít vào, thở ra, đứng rồi, lặp lại một lần nữa."
Liên Kiều nhẹ nhàng ấn vào bụng sản phụ, dùng kỹ thuật đặc biệt ấn xuống, đôi mắt sản phụ tối sầm vì đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi bị cắn chặt.
Nỗi đau vô tận dần dần che lấp ý thức của sản phụ? Cô ấy không thể chịu được nữa.
Con à, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nếu có kiếp sau chúng ta sẽ lại làm mẹ con.
Ý thức của cô ấy ngày càng mơ hồ, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô ấy sắp mất đi ý thức thì bên tai cô ấy chợt vang lên một giọng nói rõ ràng: "Tôi đã nhìn thấy đầu của đứa bé rồi, nó sẽ sớm ra thôi, cố gắng lên."
Sản phụ sửng sốt, đứa bé sắp ra rồi? Không được, cô ấy không thể chết được.
Cô ấy liều mạng tranh đấu: "A."
Cô ấy chỉ cảm thấy một trận đau nhói, có thứ gì đó từ dưới cơ thể trượt ra, cả người cô ấy chợt được thả lỏng.
Liên Kiều ôm lấy đứa bé rồi nói: "Tốt lắm, đứa trẻ ra ngoài rồi."
Cô nhẹ nhàng lấy cây kéo đã được sát trùng cắt đứt dây rốn.
Niềm vui lớn lao dâng trào trong lòng sản phụ, tinh thần sản phụ phấn chấn thì chợt hét lên: "Sao nó lại không khóc? Nó bị sao vậy?"
Liên Kiều dùng kim bạc đâm xuống nhiều lần, lau sạch bẩn trên mũi miệng đứa trẻ rồi nhẹ nhàng vỗ vào mông đứa trẻ.
“Oe oe.” Tiếng trẻ con khóc vang lên, rất nhỏ, nhưng là âm thanh của bản năng.
Sản phụ thở phào nhẹ nhõm, cô ấy không thể tiếp tục kiên trì được nữa và ngất đi.
Liên Kiều không dám lơ là, nhanh chóng bóc nhau thai ra, xử lý sạch sẽ vết thương cho sản phụ.
Ở thời đại này, nhiễm trùng sau sinh cũng rất nguy hiểm.
Cô bận rộn không ngừng nghỉ, bên ngoài mọi người đều hồi hộp chờ đợi, từng phút từng giây dài như năm tháng, cảm giác thời gian trôi đi quá nặng nề.
Tô Thanh Hoà quỳ ở ngoài cửa phòng mổ, trái tim lơ lửng đập loạn xạ.
Vợ và con của anh ấy đều đang ở bên trong.
Lần đầu tiên anh ấy nếm trải cảm giác bất lực, nhà họ Tô giàu có nhất cả nước thì sao? Anh ấy cũng không thể bảo vệ được vợ con của mình.
Anh ấy chỉ có thể đặt hết hy vọng vào cô gái trẻ đó, chỉ cần có thể cứu được vợ mình, anh ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Đột nhiên, cả người anh ấy cứng đờ: “Ông nội, hình như con nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”
Ông nội Tô run rẩy chạy tới, dựa vào cửa, vểnh tai nghe, không có, không nghe thấy.
Chắc là ảo giác thôi!
Trên thực tế, đến giờ phút này, anh ấy đã tuyệt vọng rồi.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Liên Kiều bế một đứa bé đi ra, đưa vào tay Tô Thanh Hòa: "Chúc mừng, là một bé trai, rất khỏe mạnh."
"Cám ơn, cảm ơn rất nhiều." Tô Thanh Hoà mừng rỡ kêu lên, hai tay run rẩy, đây là con của anh ấy và Tiểu Uyển sao?
Nhỏ và mềm như vậy, anh ấy không dám dùng sức.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>