Ông nội Tô vui mừng khôn xiết vì cuối cùng đứa trẻ cũng chào đời: "Tạ ơn trời, cô gái, cảm ơn cô rất nhiều, cô là ân nhân của nhà họ Tô chúng tôi."

Cha Tô vui mừng chạy tới, chạm vào bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, ấm quá!

Là sự thật, không phải mơ, ông ấy có cháu trai rồi.

Cả gia đình tràn ngập trong nước mắt và niềm vui vây quanh đứa trẻ mới chào đời.

Các bác sĩ nghển cổ lên xem, chuyện này thật phản khoa học, rõ ràng họ đã phán định...

Hốc mắt Tô Thanh Hoà đỏ lên, thận trọng hỏi: "Vợ tôi đâu? Cô ấy..."

"Sản phụ cũng an toàn rồi, hiện tại mệt mỏi đã ngủ thiếp đi." Liên Kiều suy nghĩ vài giây: "Tuy nhiên tình hình của cô ấy chưa được ổn định, cần phải có người ở bên túc trực, đề phòng xuất huyết sau sinh, ba ngày đầu sau sinh vô cùng quan trọng."

Tô Thanh Hoà rối bời, nắm lấy cánh tay Liên Kiều cầu xin: "Xin hãy cứu cô ấy, cô nhất định phải cứu cô ấy, tôi không thể mất vợ mình được."

Anh ấy tin tưởng cô, lúc này cô là người đáng tin cậy nhất.

Liên Kiều kiệt sức, cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Anh có thể liên hệ với các chuyên gia y tế về vấn đề này, chỉ cần gọi một bác sĩ sản khoa tới là được..."

Cô làm sao có đủ khả năng túc trực ngày đêm ở đây được?

Hơn nữa, thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, bây giờ thì không phải không có cô thì không được.

Tô Thanh Hoà không tin tưởng y thuật của người khác: “Không, tôi chỉ tin tưởng cô, chỉ cần cô đảm bảo an toàn cho vợ tôi, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào của cô.”

Liên Kiều thực sự rất mệt, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ lắc đầu rồi cởi áo khoác trắng ra: “Quần áo bẩn rồi, tôi đi giặt.”

"Không, không, tôi sẽ giặt." Y tá cầm lấy quần áo, rất cảm kích.

Nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra, mọi người có mặt sẽ gặp rắc rối.

Cha Tô cũng muốn giữ Liên Kiều lại, mặc dù ông ấy không biết cô đã làm thế nào nhưng sự thật là con dâu của ông ấy đã bình an.

"Vị tiểu thư này, vẫn chưa biết tên cô là gì, người ở đâu?"

"Kiều Nhị Liên, tôi là người địa phương, xin lỗi, nhà tôi không tiện lắm." Liên Kiều gật đầu với họ, cô muốn đi ra ngoài, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Người nhà họ Tô lo lắng nhảy dựng lên, giờ cô mà đi, nếu xảy ra chuyện gì thì họ biết tìm cô ở đâu?

Một người đàn ông trung niên chặn đường cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Xin hãy dừng bước, để tôi giới thiệu một chút, đây là ông Tô một Hoa kiều đến từ Hồng Kông. Lần này ông ấy đưa gia đình về đây thờ cúng tổ tiên. Với tư cách là chủ nhà, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho gia đình họ. Thay mặt cho chính quyền huyện, tôi trịnh trọng cầu xin sự giúp đỡ của cô.”

Liên Kiều cảm thấy hơi khó chịu khi nghe điều này: “Đại diện cho chính quyền huyện?” Không phải ai cũng có thể đại diện được.

Thư ký Tô ở một bên chớp mắt nhìn cô: “Đây là cha mẹ của chủ tịch huyện này.”

Liên Kiều chợt nhận ra những người hộ tống này đều là lãnh đạo.

Vào những năm tám mươi, Hoa kiều trở về Trung Quốc đã đầu tư vào các dự án ở quê hương để hỗ trợ xây dựng, đây là một xu hướng cũng là một loại của tình yêu nước.

Địa vị của Hoa kiều cũng rất cao, đi đến đâu họ cũng được kính trọng, ai cũng hy vọng họ có thể đầu tư để thúc đẩy nền kinh tế quê hương.

Thấy cô ngơ ngác mọi người chỉ yên lặng nhìn nhau, tất cả đều không nói gì? Mau nói gì đi chứ.

Cha Tô ho khan, chủ động phá vỡ sự im lặng: "Cô Kiều, không biết cô có muốn đến Hồng Kông để tiếp tục học lên không? Nếu cô muốn định cư luôn cũng được."

Tuyệt đối không được cưỡng ép những người có năng lực.

Tác giả có lời muốn nói: Trưởng thôn: Tôi là trưởng của một thôn, mọi người đều phải nghe tôi, nếu không thì, hừ hừ.

Liên Kiều trợn mắt: Tôi quen trưởng huyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play