Mấy người đàn ông mặc áo dài kiểu Trung Quốc vây quanh không ngừng an ủi: “Ông Tô, ông đừng quá lo lắng. Chúng tôi đã huy động toàn bộ lực lượng, bác sĩ sản khoa giỏi nhất thị trấn đã được cử đến. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
"Đúng vậy, ông Tô, chúng tôi đang tìm nhân sâm rừng, rất nhanh sẽ được chuyển đến..."
“Không.” Trong phòng phẫu thuật truyền đến một tiếng thét chói tai: “Tiểu Uyển, em không thể rời xa anh, xin em mau tỉnh lại đi, a a a.”
Hai cha con nhà họ Tô đang đợi bên ngoài cả người run rẩy, hai mắt tối sầm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, xong rồi!
Cả người ông lão mềm nhũn, trượt xuống đất, những người xung quanh sợ hãi lao tới đỡ ông ấy.
"Ông Tô, ông không thể có chuyện gì được."
Không được xảy ra bất cứ chuyện gì ở nơi này, sẽ mất mạng thật đấy!
Vốn là ngày tốt lành và hạnh phúc, vậy mà...
Ông lão lấy tay che mặt, nước mắt chảy dài trên ngón tay: “Là tôi đã gây ra chuyện ác, là tôi, sao phải đến đây làm gì, là tôi…”
Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Khóc là thứ vô dụng nhất, y thuật của tôi không tệ, nếu ông không ngại tôi có thể thử."
Mọi người quay đầu lại nhìn, đó là một cô gái gầy gò với đôi mắt đen sáng đến kinh ngạc, khí chất đặc biệt của một người trẻ tuổi.
Mọi người đều nghi ngờ nhìn cô, cô còn quá trẻ, không có gì đáng để tin cậy.
“Đừng có làm loạn vào lúc này.”
Vẻ mặt Liên Kiều rất thản nhiên: "Ngựa chết cũng phải coi là ngựa sống, các người không còn lựa chọn nào khác, có đúng không?"
“Đây không phải chuyện đùa đâu.” Một nhân viên nhẹ nhàng nói, cũng vì muốn tốt cho cô.
Những người đứng đây không phải là người bình thường, không thể đắc tội được.
"Tôi rất tự tin vào y thuật của mình." Vẻ mặt Liên Kiều kiên định nhìn ông lão: "Cho tôi một cái áo khoác trắng đã được khử trùng, thêm một bình thuốc sát trùng."
Cô rất thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ sơ sinh mềm mại, thơm tho, không ồn ào cũng không quấy khóc.
Ông lão nhìn cô gái tĩnh lặng như biển, trên người cô có điều gì đó khiến người ta yên tâm.
Sự tuyệt vọng của ông ấy dấy lên một tia hy vọng, cô nói đúng, lấy ngựa chết làm ngựa sống, dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ cuộc.
“Lập tức đưa cho cô ấy, nhanh lên."
Ông ấy mở miệng, đương nhiên sẽ không có ai ngăn cản, Liên Kiều nhanh chóng mặc quần áo, khử trùng tay, mở cửa phòng mổ đi vào.
Vừa bước vào đã thấy năm sáu bác sĩ, y tá vây quanh bàn mổ, vẻ mặt ai cũng lo lắng.
Không mổ lấy thai, chỉ đỡ đẻ thôi à? Liên Kiều nhìn sản phụ nhợt nhạt, bước nhanh đến gần và kiểm tra mạch đập của sản phụ.
Mạch rất yếu, tình thế cũng rất không tốt, Liên Kiều không nói một lời lấy kim bạc ra nói: "Chỗ này tôi sẽ tiếp nhận, mọi người đều ra ngoài hết đi."
Các bác sĩ và y tá có chút bối rối: "Cái gì?"
Liên Kiều làm ra dấu hiệu mời: "Đây là bí thuật độc quyền, không thể truyền cho người khác, mời ra ngoài."
Các bác sĩ sao dám ra ngoài? Sản phụ gần như tắt thở, dù không thể cứu chữa nhưng cũng không thể chạy trốn.
“Nếu không ra ngoài thì sẽ muộn thật đấy.” Liên Kiều cau mày nhìn nam thanh niên đang liều mạng lay sản phụ: “Muốn cứu cô ấy thì phải nghe tôi.”
Cô rất mạnh mẽ khiến người khác không thể từ chối.
"Được rồi, cô nhất định phải cứu sống vợ tôi." Đôi mắt nam thanh niên đỏ hoe, đầy tuyệt vọng, nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần, biết đâu sẽ có kỳ tích.
Đợi mọi người đi ra ngoài, Liên Kiều chọn vài cây kim, ánh mắt tập trung, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Kim giống như cây tùng, bàn tay mảnh khảnh bay lượn, như mây trôi nước chảy, đâm xuống vài cây kim.
Kỹ thuật châm cứu điêu luyện và khéo léo, kéo xoắn phức tạp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Sản phụ mơ hồ tỉnh dậy, nhìn thấy một cô gái xa lạ, cô ta mơ màng nói: "Cô là..."