Liên Kiều khẽ mỉm cười: “Không phải chị, người chị đang nói đến chính là ông Konosuke Matsushita, người sáng lập Tập đoàn Điện gia dụng Panasonic của Nhật Bản, ông ấy được mệnh danh là thần quản lý. Mau gói hết thức ăn còn lại mang đi không được để lại chút lại."
…
Kiều Nhất Liên cố ý tránh né, nửa giờ sau mới quay lại, trên mặt cô ta tươi cười mở cửa đi vào sân, trong nhà không có ai, bọn họ đều đi đâu rồi?
Cô ta ngửi mũi, mùi thơm quá, giống như mùi canh gà, cô ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
Cô ta tìm khắp ngóc ngách trong nhà cũng không thấy nửa miếng thịt gà, cô ta xụ mặt, không để lại cho cô ta một miếng nào sao?
Thật là quá đáng.
Mẹ làm việc thế nào vậy? Chẳng được tích sự gì cả, cô ta phải đi hỏi mới được.
Cô ta đến cánh đồng nơi Kiều Mỹ Hoa đang bận rộn thu hoạch ngô, vào một ngày nắng nóng, bà ấy đổ mồ hôi, hai má đỏ bừng.
Kiều Nhất Liên cầm ấm nước, lớn tiếng hô: “Mẹ, mẹ uống chút nước đi.”
Kiều Mỹ Hoa quay đầu lại nhìn thấy cô ta, vẻ mặt của bà ấy phức tạp, lặng lẽ đi tới uống chút nước.
Tâm trạng của bà ấy đang không tốt, Kiều Nhất Liên nhạy cảm cảm nhận được: "Mẹ, mẹ sao thế? Em hai lại chọc giận mẹ nữa à? Mẹ từng có so đo với em ấy, tính tình nó không tốt nhưng vẫn rất tốt bụng, đúng rồi mẹ đã ăn gì chưa?"
Sự an ủi và chăm sóc của cô con gái nuôi giống như một dòng suối ấm áp, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Kiều Mỹ Hoa, vẫn là bé cả của bà ấy hiểu chuyện nhất.
"Ăn rồi, trời nóng quá con mau về nhà đi. Cơ thể con còn yếu lắm, đừng để say nắng."
Kiều Nhất Liên mỉm cười ôn hòa hỏi: "Em hai đâu? Sao con không thấy em ấy?"
Vừa nhắc tới chuyện này, tâm tình Kiều Mỹ Hoa bỗng nhiên trầm xuống, những lời nói vô tình vừa rồi lại hiện lên trong lòng bà ấy, khiến trái tim bà ấy đau nhói.
Ôi, bao giờ thì bé hai mới hiểu được tấm lòng của một người mẹ?
Bỏ đi, bà ấy là người lớn, không so đo với trẻ con, cách vài ngày là xong thôi, mẹ con ruột làm gì có thù oán qua đêm bao giờ?
"Chắc con bé đã lên núi rồi, con về nghỉ ngơi đi, mẹ còn rất nhiều việc phải làm."
Bà ấy tiếp tục chăm chỉ làm việc để hoàn thành việc thu hoạch ngô càng sớm càng tốt.
Kiều Nhất Liên không hỏi thăm được gì, cô ta tức giận trừng mắt, khuôn mặt vặn vẹo, dì Tú Lan ở bên cạnh nhìn thấy cô ta như vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Tại sao người luôn dịu dàng và ít nói như Kiều Nhất Liên lại có biểu hiện như vậy? Trông hơi giống người xấu.
Ở bên kia, Liên Kiều không lên núi mà đi theo anh em nhà họ Hứa đến thôn Thanh Thủy để giúp họ lấy đất từ trưởng thôn.
Rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng mà.
Trưởng thôn Lâm không trốn tránh mà sẵn sàng chỉ định một mảnh đất gần chân núi, xung quanh không có hàng xóm, cách đầu thôn một đoạn.
Sắc mặt Hứa Tiểu Gia có chút khó coi, đây là muốn cô lập bọn họ sao?
Nhưng quyền lực của trưởng thôn lớn đến mức họ không dám nói gì.
Liên Kiều nhìn đi nhìn lại để nghiên cứu vị trí, "Được rồi, nghe theo trưởng thôn, chúng ta ở đây đi, vừa hay lân cận không có ai có thể chiếm nhiều đất hơn, trưởng thôn, nếu như ông không cho bọn họ miếng đất màu mỡ vậy thì cho họ thêm miếng đất nhỏ để trồng rau, hai anh em sáu mẫu đất ông thấy có được không?”
Sáu mẫu đất? Trưởng thôn Lâm chân kinh, ông ta đau đầu nhìn cô gái khó trị này: "Điều này trái với quy định, hơn nữa cần một vùng đất lớn như vậy để làm gì?"
"Nói quy định à?" Liên Kiều cười nói: "Được rồi, mỗi người sẽ được cấp hai mẫu đất ruộng và một mẫu đất ở."
Trưởng thôn Lâm xoa xoa lông mày, đất đai đã chia từ lâu, phần của hai anh em nhà họ Hứa đều đứng tên Hứa Văn, làm gì còn ở đâu để chia?