Kiều Mỹ Hoa vừa lo vừa tức giận: "Bé hai, sao con lại cố chấp như vậy? Tại sao con lại cứ phải phải tranh giành mọi thứ với Nhất Liên? Các con là chị em, chị em đã cùng nhau lớn lên, mẹ hy vọng các con sẽ hỗ trợ lẫn nhau."

Đến bây giờ, bà ấy vẫn không cảm thấy mình có lỗi mà chỉ trách con gái mình không đủ chu đáo, chưa đủ hiểu chuyện.

Hỗ trợ lẫn nhau? Liên Kiều cảm thấy buồn cười, bà ấy thực sự có tim không? Bà ấy thực sự không nhìn thấy dòng nước ngầm hỗn loạn phía sau sao?

"Một người phụ nữ bằng mọi cách cướp bạn trai của em gái mình, mẹ có nghĩ rằng mẹ cho rằng trong lòng chị ấy còn có người em gái là con đây không? Không, từ trước đến nay chưa từng có."

Kiều Mỹ Hoa tức giận đỏ bừng mặt, hùng hồn nói: "Chỉ vì một người đàn ông, có đáng để con oán hận như vậy không? Con người con vừa ích kỷ vừa tuỳ hứng, rốt cuộc là giống ai vậy hả?"

Con người thật kỳ lạ, lúc có thì không trân quý, chỉ khi sắp mất đi rồi mới quan tâm, mới tìm cách cứu vãn.

Nhưng cách cứu vãn của Kiều Mỹ Hoa khiến mọi người không đồng tình.

“Giống ai? Giống cha của con phải không?” Liên Kiều nhướng mày và thản nhiên hỏi: "Mẹ mau nói đi, cha của con đâu? Ông ấy còn sống không? Con muốn đi tìm cha của con."

Cô thản nhiên hỏi, nhưng cả người Kiều Mỹ Hoa run rẩy, sắc mặt tái xanh.

“Cha con... ông ấy đã chết rồi."

Giọng điệu của bà không được bình thường, Liên Kiều nhìn lại bà ấy: "Họ của con là Kiều, là họ của mẹ, họ của cha con là gì?"

Kiều Mỹ Hoa như bị tát vào mặt, không kiềm chế được mà hét lên: "Được rồi, đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa."

Kỳ thực Liên Kiều cũng không nghĩ nhiều, với năng lực của mình, cô có thể sống tốt mà không cần dựa dẫm vào ai.

"Thì ra con là con ngoài giá thú, chẳng trách tình yêu của mẹ đối với con lại có hạn, đúng là một tin tức đáng buồn."

Kiều Mỹ Hoa muốn phát điên: "Có nhất thiết phải kích thích mẹ như vậy không? Mẹ là mẹ của con."

"Mẹ Nhất Liên à, mẹ phải hạnh phúc đấy." Liên Kiều cúi người lạy ba lạy.

Một lạy cảm ơn công sinh thành, hai lạy cảm ơn công nuôi dưỡng, ba lạy cảm ơn bà ấy đã chu cấp đến hết cấp ba.

Nhưng từ nay, mối quan hệ mẹ con này xin được hoàn toàn cắt đứt.

Đương nhiên, cô chân thành chúc Kiều Mỹ Hoa có một cuộc sống hạnh phúc, không đau khổ trong suốt quãng đời còn lại.

Cô thẳng người không chút cảm xúc, kiên quyết và lạnh lùng.

"Hãy cho con một chút thời gian, con sẽ cố gắng chuyển đi trước cuối năm nay, con sẽ không bao giờ bám lại nhà của mẹ."

Nói xong, cô khẽ gật đầu chào rồi quay người rời đi.

Thứ cô muốn là tình cảm thuần khiết, độc nhất vô nhị, chứ không phải là thứ tình cảm phải lấy lui làm tiến.

Những thứ phải giành đi giật lại như vậy cô không quan tâm

“Bé hai.” Kiều Mỹ Hoa đau lòng, không nhịn được mà bật khóc.

Sao lại như vậy? Rốt cuộc bà ấy đã sai ở đâu?

Bà ấy chỉ làm điều mà mẹ nuôi nên làm, tại sao lại không thể hiểu được bà ấy?

Nhưng dù bà có nghĩ thế nào thì việc đó cũng chẳng liên quan gì đến Liên Kiều, đã hoàn toàn vạch ra một ranh giới.

Liên Kiều cầm bát canh gà đang ăn dở lên, chạm vào đáy bát vẫn còn ấm.

Hai anh em nhà họ Hứa thận trọng nhìn cô, có đồng cảm, có bất an, phần nhiều là sự cảm thông.

Họ không có mẹ, nhưng Liên Kiều có mẹ lại như không, ai bất hạnh hơn?

Hứa Tiểu Gia run rẩy hỏi: "Chị họ, chị không sao chứ?"

Trong lòng Liên Kiều có chút bi thương, có lẽ là do nguyên thân để lại.

Cô ngước mắt lên, đôi mắt đen tỏa sáng rực rỡ: "Nghịch cảnh mang đến cho con người những cơ hội rèn luyện quý giá. Chỉ có những người có thể chịu đựng được sự thử thách của hoàn cảnh mới có thể coi là mạnh mẽ thực sự. Hầu hết các vĩ nhân từ xa xưa đều đã nỗ lực và đấu tranh với nghịch cảnh bằng tinh thần bất khuất."

Ánh mắt Hứa Tiểu Gia sáng ngời nhìn cô: "Chị họ nói hay quá."

Đọc nhiều sách đúng là người có văn hóa, mở miệng ra đều là đạo lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play