Nếu là anh em nhà họ Hứa, ông ta sẽ không nói nhiều lời, cứ cho họ những gì họ muốn.
Không có đất thì có thể làm gì ông ta?
Tuy nhiên, ông ta không muốn đắc tôi Liên Kiều, cô gái này khiến ông ta cảm thấy rất nguy hiểm.
Ông ta suy nghĩ một chút rồi nhường một bước: “Vậy thì hai mẫu đất.”
Đất hoang bên này cằn cỗi, không trồng được lương thực gì, trồng rau cũng khó, chỉ có thể xây nhà.
Liên Kiều nghe vậy liền xua tay: “Phát bố thí cho ăn xin à, bốn mẫu đất.”
Khóe miệng trưởng thôn Lâm co giật, cô không cấm kỵ số bốn sao: "Thôi được rồi."
Quên đi, dù sao mảnh đất này cũng vô dụng, chia cho dân làng khác cũng chẳng ai muốn.
Năng lực hành động của Liên Kiều rất mạnh mẽ, lập tức giải quyết sự việc: “Vẫn là trưởng thôn sảng khoái, ngày mai chúng tôi còn làm phiền trưởng thôn đi cùng chúng tôi đi làm hộ khẩu, đồng thời để mảnh đất đứng tên hai anh em họ , ngày mai tôi cũng đi.”
Trưởng thôn Lâm rất tức giận, đây là địa bàn của thôn Thanh Thủy, một thôn dân lại dám chạy đến hoa chân múa tay còn ra thể thống gì?
“Có phải cô nhiệt tình quá phải không?”
Liên Kiều bĩu môi nhìn về phía nhà của trưởng thôn, năm căn nhà gạch rất ấn tượng, chỉ riêng mảnh đất trồng rau ở sân sau đã hơn một mẫu, tổng cộng bên trong và bên ngoài hơn ba mẫu.
Không hổ danh là nhà của trưởng thôn, một trong những nhà tốt nhất trong thôn.
"Tôi có một tật xấu chính là có bắt đầu thì phải có kết thúc, nếu không tôi sẽ rất cáu kỉnh, khi cáu kỉnh tôi sẽ không kiềm chế được bản thân."
Trưởng thôn: ...Coi như cô độc ác!
Sau khi về đến nhà, Liên Kiều đi tắm và đi ngủ, phớt lờ mọi người, cô coi Kiều Mỹ Hoa và Kiều Nhất Liên như không khí.
Đối với những lời khiêu khích liên tục của Kiều Nhất Liên, Liên Kiều chỉ giả vờ không nghe thấy, lúc không có việc gì làm thì chơi đùa với bọn họ một chút, bây giờ cô đã có kế hoạch, cần phải hoàn thiện nó.
Một mình Kiều Nhất Liên diễn kịch cũng không thành vấn đề, cô ta dùng thuốc nhỏ mắt rồi chạy đến trước mắt Kiều Mỹ Hoa, muốn khiến Kiều Mỹ Hoa tức giận.
Nhưng không có ích gì? Liên Kiều để tâm đến đó là báu vật.
Liên Kiều không quan tâm, đó là thứ rác rưởi.
Cô đi ngủ sớm, dậy cũng sớm, trời vừa sáng cô đã dậy, lấy nước ra chậu rồi rửa mặt, còn luộc cả trứng gà.
Ngoài cửa có động tĩnh, cô khoác chiếc cặp màu xanh lên vai, nhét hai quả trứng luộc chín mà một cuốn sách y khoa vào trong cặp.
Cô mang theo cả lọ thuốc hít, để ở nhà cô không yên tâm.
Đương nhiên, đi đâu cô cũng mang theo kim bạc bên mình, đó là thứ quý giá nhất của cô.
Cô mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên giọng nói của Kiều Mỹ Hoa: "Bé hai, con đi đâu vậy?"
“Lên thị trấn.” Liên Kiều bước về phía trước mà không ngoảnh lại, bước đi kiên định.
Kiều Mỹ Hoa theo sát phía sau cô, nhìn cô lên xe bò, vừa lo lắng vừa nghi hoặc.
Đó là trưởng thông của thôn kế bên? Họ định làm gì vậy?
Dọc đường đi, sắc mặt trưởng thôn Lâm ủ rũ, ông ta không nói lời nào, cả người toát ra sự đè nén, trong lòng như lửa đốt.
Trước mặt ông ta, hai anh em nhà họ Hứa rất dè dặt, quen với việc bị đàn áp, theo thói quen cúi đầu.
Chỉ có Liên Kiều là không bị ảnh hưởng, cô lấy Hoàng đế tâm kinh ra đọc, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Thực ra, những nội dung này cô đã quen thuộc từ lâu, nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc lòng, nhưng như người ta vẫn nói, ôn luyện cái cũ để học hỏi cái mới.
Cô cũng thích đọc những cuốn sách này, điều này khiến cô cảm thấy mạnh mẽ và có được sự bình yên nội tâm.
Đây là thói quen được hình thành từ khi còn nhỏ.
Trưởng thôn Lâm nhìn cô hồi lâu, càng nhìn cô càng sợ hãi, cô rất bình thản nhưng lại không thể bỏ qua sự hiện diện của cô.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>