Sắc mặt Liên Kiều tối sầm, lạnh lùng hỏi: "Kiều Nhị Liên tìm mẹ à? Chị ấy nói xấu gì con với mẹ? Đúng là đồ đê tiện."
Kiều Mỹ Hoa tức giận nói: "Nó là chị gái của con, thái độ của con là thế nào? Nhất Liên nói con bên ngoài một đằng bên trong một nẻo, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi, lúc đầu mẹ cũng không tin, nhưng bây giờ mẹ lại không thể không tin, mẹ đã dạy con như thế nào? Sao con lại trở nên đáng sợ như vậy?"
"Con đáng sợ?" Trong lòng Liên Kiều hoàn toàn lạnh: "Mẹ, Kiều Nhất Liên mới là con ruột của mẹ phải không? Cái gì tốt đẹp cũng để cho chị ấy trước, đàn ông mẹ cũng giúp chị ấy dành lấy. Lúc nào mẹ cũng đứng về phía chị ấy, còn con thì sao?"
Kiều Mỹ Hoa chỉ cảm thấy cô không hiểu chuyện: "Con là con ruột của mẹ, mọi người đều biết, cho nên con càng phải nhường nhịn chị gái của con..."
Đây là loại nghịch lý gì vậy? Quan điểm sống của thánh mẫu quả nhiên không giống với người thường, họ có thể hy sinh lợi ích của bản thân, có thể không ăn không uống nhưng không thể không giúp đỡ người khác.
Nhưng, Liên Kiều không như vậy, trong mắt cô hiện lên một tia mệt mỏi: "Đối với Kiều Nhị Liên, mẹ không phải là một người mẹ tốt."
Sắc mặt Kiều Mỹ Hoa tái nhợt: "Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Mẹ phải nói đạo lý với con..."
Sự kiên nhẫn của Liên Kiều đối với bà ấy đã cạn kiệt, mặc dù trước đây cô không yêu cầu mẹ hiền con thảo, nhưng ít nhất cô có thể giả vờ một chút.
Nhưng bây giờ, cô không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ đầu óc không tỉnh táo này nữa, người không cùng đi một con đường, sẽ không bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
"Mẹ, dù là mẹ con ruột thịt cũng có thể thay lòng đổi dạ, cũng sẽ rời đi, chẳng có gì là vĩnh cửu, con đã làm mẹ rất thất vọng rồi, thật xin lỗi, con không phải là đứa con gái ngoan mà mẹ mong đợi."
Vẻ mặt cô quá nghiêm túc, ánh mắt quá lạnh lùng, khiến Kiều Mỹ Hoa có chút hoảng sợ.
"Bé hai, rốt cuộc con đang nói cái quái gì vậy?"
Chút cảm xúc cuối cùng dành cho bà ấy trong cơ thể Liên Kiều đã biến mất: “Mẹ đã nuôi dạy con mười tám, mẹ đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Tuy nó không hoàn mỹ nhưng con rất cảm kích. Sau này khi mẹ không còn khả năng lao động nữa sẽ con sẽ chịu trách nhiệm tất cả chi phí thuốc men, chi phí dưỡng già, phí thuê giúp việc, bất kể con đang ở đâu cũng đều sẽ chu cấp."
Đây là nghĩa vụ cô phải gánh ác, để đảm bảo Kiều Mỹ Hoa về già có thể tự chăm sóc mình, những thứ khác không cần để tâm.
Dù bà ấy có ngốc đến đâu, Kiều Mỹ Hoa vẫn có thể nhận ra có điều gì đó không ổn, mặt cắt không còn giọt máu: "Con… Con…"
Bà ấy nghĩ rằng cho dù bà ấy có đối xử với con gái như thế nào thì cô cũng sẽ không trách bà ấy, sẽ mãi mãi ở bên cạnh bà ấy.
Đây là con gái cho bá ấy đẻ ra mà.
Lông mày Liên Kiều lạnh đến đáng sợ: "Theo như mong muốn của mẹ, con sẽ không tranh giành với Kiều Nhất Liên nữa, con sẽ biến mất khỏi thế giới của hai người."
Kiều Mỹ Hoa bị giáng một đòn nặng nề, cả người run rẩy: "Bé hai, mẹ cũng yêu con, con phải tin mẹ, mẹ chỉ có con là con gái ruột của mẹ, sao có thể không yêu con được? Chỉ là mẹ đau lòng cho chị gái con vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, thương nó đã phải chịu nhiều đau khổ…”
Bà ấy cố gắng hết sức để giải thích và thuyết phục đối phương, chỉ muốn giữ được trái tim của đứa con gái này.
Đáng tiếc, lời giải thích này càng khiến Liên Kiều chán ghét: "Vì vậy mới để con cái ruột của mình chịu khổ mới công bằng có phải không? Thôi vậy, con nhường mẹ cho chị ấy, hai người phải yêu thương nhau hết đời đấy nhé."
Trong lòng cô khó thở dài vì sự bất công mà Kiều Nhị Liên đã phải gánh chịu.