Kết thúc giờ ra chơi.

An Tầm và Lý Hi Dương vào lớp về chỗ ngồi của mình. Lý Hi Dương thấy Giản Giai Nhân vẫn ngồi tư thế cũ, lúc hắn đi tham quan trường và lúc hắn về lại chỗ ngồi, cảm giác như cậu không hề động đậy hay thay đổi vị trí một chút nào. Có vẻ như sau khi biết tính cách cậu là như vậy nên Lý Hi Dương cũng không còn cảm thấy hụt hẫng nữa mà định bụng kéo ghế ngồi xuống.

Đang lấy sách vở ra, trên cánh tay hắn có cái gì đó chọt chọt nhẹ, theo bản năng Lý Hi Dương quay sang xem, đột nhiên khuôn mặt Giản Giai Nhân đã quay sang nhìn chằm chằm hắn lúc nào không hay. Chẳng lẽ hắn lại xúc phạm gì cậu sao, định mở miệng hỏi có chuyện gì thì Giản Giai Nhân đưa cho hắn một tờ giấy.

Suy nghĩ  trong đầu của Lý Hi Dương lúc này “ Thư thách đấu , thư đe dọa, hay thư khiêu chiến tò mò ghê”. Mở mảnh giấy ra, không như những gì hắn suy nghĩ trên trang giấy không hề có sự khiêu chiến đe dọa nào mà chỉ có 3 dòng chữ nắn nót thẳng hàng mà thôi '" Xin lỗi. Sáng nay quên bắt tay cậu. Chòa. Tôi là Giản Giai Nhân'"

Đọc xong Lý Hi Dương phì cười . Không ngờ có người vẫn còn làm quen bạn bè kiểu này. Giờ thì hắn chắc chắn rồi cậu bạn ngồi cùng bàn mình không phải vua cũng chẳng phải người kì quặc gì cậu ta chỉ là người không giỏi giao tiếp thôi.

Giản Giai Nhân lúc này tâm trí vô cùng rối bời vì đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người ngoài mà còn là bạn cùng bàn - bạn cùng bàn đấy. Nhất định cậu sẽ về khoe với bố mẹ lần đầu tiên kết bạn mới sau hơn mười năm

Giờ tan trường đã điểm.

Vài bọn con trai trong lớp kéo ra chỗ Lý Hi Dương rủ hắn đi chơi bóng rổ, vị trí chỗ ngồi của Giản Giai Nhân là ở bên trong nên khi thấy rất nhiều người vây quanh Lý Hi Dương khiến cậu không thể nào thoát ra đi về được. 

Nội tâm bé Giai Nhân “ Giờ phải làm sao, đông quá phải nói với bạn bè nhường chỗ như thế nào, mình không biết nói, lại không biết nói ra sao. Không sao đâu Giai Nhân chỉ cần nói như bình thường : Bạn ơi có thể làm phiền bạn tránh qua một bên được không, bạn đang chắn lối đi của mình, mình không đi được. Được cứ nói như thế”. 

Nhưng có vẻ áp dụng công thức và ra kết quả thực tiễn không dành cho Giản Giai Nhân

– Phiền quá…Tránh qua một bên…Đang chắn lôi đi…Không đi được  

Giọng của Giản Giai Nhân cất lên mọi sự độ dồn sang cậu. Ánh mắt kiêu ngạo nhìn chằm chằm xuất hiện làm cho tất cả bọn trai khi nghe xong sợ hãi dạt sang hai bên đứng nghiêm trang như nghĩ thức đón đại biểu quốc hội chỉ thiếu mất thảm đỏ.

Thấy lời nói và suy nghi đối lập nhau Giản Giai Nhân vô cùng xấu hổ muốn phát khóc, hai chân đi tăng nhịp độ để cố gắng  thoát ra tình cảnh. Lý Hi Dương từ đầu quan sát tất cả kể cả đôi tai nhỏ bé của Giản Giai Nhân đỏ bừng cũng thấy nốt. Lúc này suy nghĩ của Lý Hi Dương không chỉ dừng lại ở chữ thú vị mà thêm một cấp bậc khác:

– Cậu ấy cũng dễ thương ghê

Lý Hi Dương nói nhỏ nên xung quanh không ai nghe thấy hắn nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play