NỮ PHỤ DẠY CÁCH THEO ĐUỔI ĐÀN ÔNG [PHẦN 5]
Tác giả: 阿阿小毛
Edit: Ryan, Hạ Đỏ Em Thơ
_______________

13.

Bùi Ứng Hàn không muốn đến bệnh viện.

Tôi mua ít cồn i ốt và băng gạc, định băng bó đơn giản cho anh.

"Em đã nghe thấy hết rồi?" Bùi Ứng Hàn ngồi trên bậc thềm cầu thang, ngoan ngoãn để tôi băng bó.

Vết thương không nhỏ, nhìn thôi là đã thấy đau.

Nhưng Bùi Ứng Hàn còn chẳng thèm rên tiếng nào.

"Không nghe cái gì cả." Tôi có hơi đau lòng thổi vào vết thương của anh:"Có đau không?"

Anh ngước lên nhìn tôi.

Ánh sáng trong trẻo ánh lên trong đôi mắt đen như mực, trông giống như những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông.

"Diệp Giản." Anh trầm giọng gọi tôi.

"Hửm?"

Anh lại cúi đầu nhìn xuống mặt sông ở trước mặt.

Gió thổi qua mặt sông hết lần này đến lần khác

"Em tới đây làm gì?" Anh đột nhiên hỏi tôi.

Đôi tay đang băng bó cho anh của tôi bị lệch một cái, tôi lại vội vàng giả vờ bình tĩnh tiếp tục băng: "Em chỉ đi ngang qua đây thôi."

"Một quán trà mà đồ thấp nhất cũng tận 1 vạn, em chỉ đi ngang qua ư?"

"Em vừa đi ngang qua đã nhìn thấy anh đi vào trong, sợ anh bị người lừa gạt, cho nên muốn cứu anh đấy."

Bây giờ mấy lời nói láo tôi đều nói được trôi chảy.

Nhưng cũng không biết lời nói dối của tôi quá vô lý hay không.

Bùi Ứng Hàn đột nhiên mỉm cười.

Anh cười rộ lên rất đẹp, ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào người anh, khiến Bùi Ứng Hàn trông bớt hung dữ hơn bình thường một chút.

Tôi không nhịn được nói: "Anh cười nhiều hơn đi, anh cười lên trông rất đẹp đấy!"

"Đẹp hơn Tống Khiêm à?"

"Anh đẹp hơn anh ấy nhiều." Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ thấy Tống Khiêm cười.

Có lẽ câu này đã nói trúng tiếng lòng của Bùi Ứng Hàn rồi, ý cười nơi khóe mắt anh lại càng rõ ràng hơn.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở bờ sông rất lâu.

Anh đưa tôi về nhà, rồi nói với tôi: "Đừng nói với Nhược An chuyện xảy ra ngày hôm nay nhé."

Tôi nhìn miếng băng gạc do mình băng bó lung tung lộn xộn trên trán anh.

Chắc cũng chả cần tôi phải đi mách lẻo đâu.

"Em ấy không biết ông ta đến tìm tôi, tôi cũng không muốn em ấy biết."

Người đang được đề cập đến là ba của anh.

Tôi gật gật đầu.

Chuyện nhà người ta, đúng là tôi không nên lắm mồm.

Mãi cho đến khi Bùi Ứng Hàn đưa tôi về tới tận dưới lầu, tôi mới chợt nhớ ra chuyện mình chưa tặng lại anh món quà sinh nhật.

"Anh đợi em chút." Tôi đeo balo chạy lên lầu.

Đến khi chạy xuống, Bùi Ứng Hàn vẫn ngoan ngoãn đứng đợi dưới lầu.

Tôi thở hổn hển đưa chiếc hộp trong tay cho anh: "Hình như món quà sinh nhật lần trước em tặng anh có vẻ anh không thích cho lắm, nên em mới đặc biệt chọn mua quà khác để tặng lại."

Mặc dù là dùng tiền của Bùi Nhược An.

Bùi Ứng Hàn khẽ nhướng mày lên, nhìn hộp quà trong tay tôi nhưng không nhận.

Chẳng nhẽ quà đắt tiền như này cũng không thích á!

Ngay khi cánh tay giơ lên sắp tê luôn rồi thì anh mới nói: "Làm gì có chuyện tặng lại quà sinh nhật."

"Không phải tặng lại, là do món quà trước đây anh không thích, cho nên đưa một món khác, là thay thế."

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Thay thế?"

"Phải, là thay thế."

Tôi vừa dứt lời, anh đã quay người bỏ đi.

"Này!" Tôi gọi anh: "Anh không nhận quà đấy à?"

Tôi đã chọn nó rất lâu đấy!

Anh vẫy vẫy tay.

Cậu ấm nhà giàu đúng là khó chiều.

14.

"Anh ấy có chỗ không ổn nha." Vào giờ nghỉ trưa Bùi Nhược An nhảy đến trước mặt tôi.

Tôi còn tưởng cô ấy phát hiện ra chuyện của Bùi Ứng Hàn và Cố Tiêu Tiêu, bèn đặt cây bút trong tay xuống, ngước lên nhìn.

Cô ấy nhìn quanh, rồi nói với tôi: "Tối qua anh ấy về muộn lắm, trên trán còn có một vết thương nặng, nhưng tâm trạng lại rất tốt."

"Chị đoán là gì thế?" Cô ấy thần thần bí bí tiến lại gần.

"Em nhìn kỹ tí là đã phát hiện vết thương đó do con gái băng bó, tay chân vụng về thì cũng chả nói làm gì, nhưng còn thắt nơ cơ đấy!" Bùi Nhược An càng nói càng tức giận, kéo lấy tay tôi. "Giản Giản chị yên tâm đi, em sẽ luôn sát cánh trên đầu chiến tuyến với chị! Ngoài chị ra, đừng có ai mơ tưởng làm chị dâu của em!"

Việc này...

Tôi ho khan một tiếng: "Chắc anh cô tự băng bó cho mình đấy, bình thường anh ấy trông có vẻ vụng về lắm."

"Không có khả năng đấy đâu, anh sẽ không thắt ra được cái nơ xấu xí như vậy đâu."

Tôi cảm tạ cô nhé.

Ngay lúc tôi định chuyển chủ đề, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Tiêu Tiêu ở hành lang đối diện.

Kể từ khi tôi biết rằng Cố Tiêu Tiêu sẽ ảnh hưởng đến tất cả nhân vật phụ, tôi bèn kéo Bùi Nhược An đi để tránh cô ta nhiều nhất có thể.

Nhưng đúng là có một số việc, không phải tôi muốn tránh là có thể tránh.

Cố Tiêu Tiêu và Bùi Nhược An lại cãi nhau ở trong viện dưỡng lão.

Hồi đầu tuần Bùi Nhược An đã nói với tôi việc cuối tuần không thể đi chơi với tôi được.

Tôi cứ nghĩ là cô ấy có việc gia đình.

Không ngờ cô ấy lại chạy đến viện dưỡng lão.

Khi tôi đến, cô ấy đang ngồi khóc lóc trong buồng vệ sinh.

"Có chuyện gì vậy?". Tôi cẩn thận từng li từng tí gõ gõ vào cửa buồng.

Thật ra tôi cũng đã đoán ra được đại khái rồi.

Nghe thấy giọng nói của tôi, Bùi Nhược An ngồi bên trong sụt sịt một cái rồi mới mở cửa ra.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe, lúc nói chuyện vẫn còn tiếng nức nở thút thít: "Giản Giản, không phải là em cố ý, em cũng không biết mình làm sao nữa."

Tôi vừa thấy mà đã đau lòng muốn ch.ết.

Tôi ôm cô ấy, vỗ nhẹ nhàng vào lưng Bùi Nhược An: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"

Hóa ra là Bùi Nhược An nghe được chuyện bà nội Tống Khiêm ở trong viện dưỡng lão này, nên muốn đến xem liệu mình có thể giúp gì được hay không.

Kết quả là đụng phải Cố Tiêu Tiêu đến chăm sóc ông nội.

Lúc cả hai đều đi lấy nước, nước của Cố Tiêu Tiêu vô tình bắn lên người Bùi Nhược An.

Cô ấy không biết sao mình lại bắt đầu làm khó Cố Tiêu Tiêu, cuối cùng còn tát Cố Tiêu Tiêu một cái.

Khi kịp phản ứng lại, Bùi Nhược An vội vàng chạy vào phòng vệ sinh gọi điện cho tôi.

Nghe đến đây tôi càng thấy đau lòng hơn.

“Tôi biết, tôi biết không phải cô cố ý đâu.” Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, để lát nữa tôi đi nói với chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ hiểu."

Bùi Nhược An ngẩng đầu lên từ trong lòng tôi, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng: "Thật sao?"

"Thật."

15.

Đây là lần đầu tiên tôi căm hận việc con gái cạnh tranh trong tiểu thuyết như thế này.

Bùi Nhược An vốn dĩ vừa đáng yêu vừa đơn thuần.

Nhưng chỉ vì phải làm nổi bật nhân vật Cố Tiêu Tiêu trong cuốn tiểu thuyết này, lại phải trở nên ác độc và cố chấp.

Mà điều duy nhất tôi có thể làm, là khiến Bùi Nhược An tránh Cố Tiêu Tiêu càng nhiều càng tốt.

Nếu Bùi Nhược An là nữ chính...

“Vậy thì tất cả mọi người sẽ làm nền cho cô ấy, bao gồm cả cô, cả Cố Tiêu Tiêu nữa.” Hệ thống đã biến mất từ lâu lại xuất hiện lần nữa: “Cố Tiêu Tiêu không vô tội ư?”

"Cô chỉ là một ký chủ bước vào cuốn tiểu thuyết này, ngay cả kết cục của cuốn tiểu thuyết này cô cũng không thể thay đổi được, đừng có mơ tưởng có thể thay đổi được vận mệnh của tất cả mọi người nữa."

Tôi nhìn Bùi Nhược An đang gối đầu ngủ trên đùi tôi, cảm xúc  trong lòng lẫn lộn.

Đúng.

Bây giờ ngay cả kết cục của cuốn tiểu thuyết này tôi cũng cũng chả thể thay đổi được.

Dựa theo tình hình hiện tại, Bùi Nhược An trong tương lai chắc chắn sẽ bị Cố Tiêu Tiêu ảnh hưởng, từng bước hắc hóa.

Tôi có thể làm gì đây?

Tận mắt chứng kiến ​​​​Tống Khiêm ch.ết đi, thế giới sụp đổ, tôi cũng biến mất.

Không biết có phải do suy nghĩ nhiều quá nên não không đủ dùng hay không.

Tôi đổ bệnh.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi mơ mơ màng màng té xỉu đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy đường quai hàm thanh tú và đôi môi mỏng đang mím chặt của Bùi Ứng Hàn.

Trái tim đang nóng rực của tôi lúc này như lỡ mất hai nhịp.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi không còn thấy anh đáng sợ nữa.

Anh rõ ràng cũng có m.áu có thịt giống như những người khác.

Anh không nên là một nhân vật phản diện được miêu tả qua loa.

“Bùi Ứng Hàn.” Tôi gọi anh.

Có lẽ vì sốt nên giọng tôi vừa bé vừa khàn.

Anh cúi đầu xuống nhìn tôi, nhưng vẫn không dừng bước.

“Không sao đâu, chỉ là sốt nhẹ thôi, tôi đưa em đến phòng y tế xem xem.” Giọng nói của anh như có ma lực trấn an người khác.

Tôi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Lần này tôi đã có một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ, Bùi Nhược An và Tống Khiêm tổ chức đám cưới, tôi đứng bên cạnh Bùi Ứng Hàn nhìn họ rồi nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Ở phía bên kia khán phòng, còn có Cố Tiêu Tiêu.

Cố Tiêu Tiêu.

Tôi mở to mắt nhìn sang, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông xa lạ.

Cô ấy mỉm cười, nói chúc mừng Bùi Nhược An.

Mọi thứ đều tối đẹp mà hài hòa.

Tôi bừng tỉnh dậy sau giấc mơ, ánh đèn trong phòng y tế sáng trưng đến chói mắt.

Bùi Ứng Hàn và Bùi Nhược An đang ngồi ở bên cạnh vội thò đầu qua, dáng vẻ lo lắng nhìn tôi.

Tôi bật cười.

"Ai nói tiểu thuyết chỉ có thể có một nhân vật chính cơ chứ."

Bùi Nhược An vội vã vươn tay ra chạm vào trán tôi, cau mày nói với Bùi Ứng Hàn: "Vẫn còn nóng này."

Tôi cũng chả thèm để ý, vẫn cười ngây ngô với họ như cũ.

Tôi chợt hiểu ra, mỗi chúng ta đều có thể là nhân vật chính, không nên bị cái người gọi là nữ chính kia làm ảnh hưởng đến cuộc đời mình.

Khi mỗi chúng ta đều là nhân vật chính, thì thế giới này sẽ không sụp đổ vì cái ch.ết của Tống Khiêm.

Đây không còn là thế giới của Tống Khiêm, mà là thế giới của chúng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play