NỮ PHỤ DẠY CÁCH THEO ĐUỔI ĐÀN ÔNG [PHẦN 4]
Tác giả: 阿阿小毛
Edit: Ryan, Hạ Đỏ Em Thơ
_______________
10.
Bùi Nhược An và Tống Khiêm thực sự đang quen nhau.
Đối với cái tin tức bùng nổ như này, tôi không thể tiêu hóa trong chốc lát được, bèn quyết định thảo luận với hệ thống đôi chút.
Nhưng hệ thống có vẻ không mấy cam lòng cho lắm.
“Không phải đều nhờ phúc của cô sao, nữ chính còn chưa xuất hiện, chuyện gì cũng có khả năng cả.”
Trong giọng nói máy móc của nó còn lộ ra vẻ chán ghét: “Không phải cô với Bùi Ứng Hàn quan hệ rất tốt đấy à?”
Tôi…
Tôi có hơi chột dạ.
“Cũng không được gọi là tốt cho lắm…” Tôi có hơi mất tự nhiên: “Tôi đây không phải là sợ anh ấy ảnh hưởng việc phát huy sau này của tôi sao”
" Ay yo? Sau này quý cô đây còn có chỗ để phát huy cơ à?"
Tôi nghe được trong câu nói này tràn đầy ý mỉa mai.
Tôi chính là kiểu người không thể chịu được việc bị khích đểu.
Còn là bị một cái máy không có tình cảm khích đểu, lần này tôi chắc chắn phải phát huy cho bằng được.
Trong tiểu thuyết sao Tống Khiêm lại thích Cố Tiêu Tiêu vậy nhỉ?
Còn không phải là do Cố Tiêu Tiêu đã chăm sóc từng li từng tí cho bà của anh ấy trong viện dưỡng lão à.
Cái này thì tôi cũng làm được!
Tôi đã đặc biệt chọn một ngày cuối tuần mà chắc chắn Tống Khiêm sẽ đến viện dưỡng lão, đăng ký làm tình nguyện viên từ trước.
Theo gợi ý trong cuốn tiểu thuyết, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng của bà nội Tống Khiêm.
Tôi đứng ở cửa sửa sang lại đầu tóc, chuẩn bị bước vào thì một cụ già gọi tôi lại:
"Cháu gái ơi, có thể đẩy ông ra ngoài phơi nắng không?"
Vừa quay lại đã thấy ông già ngồi xe lăn ở phòng đối diện.
Lại quay đầu lại nhìn bà nội Tống Khiêm.
Vẫn còn đang ngủ.
Vậy tôi quay lại sau cũng được.
"Dạ được ạ."
Ông lão này rất hay nói chuyện.
Ông lão cười rồi nói với tôi: “Ông cũng có một đứa cháu gái trạc tuổi cháu đấy”.
Nghe thấy ông ấy nói câu này, tôi cũng chả nghĩ nhiều.
Cho đến khi tôi nhìn thấy Cố Tiêu Tiêu đang gọt trái cây cho bà nội Tống Khiêm, cả người tôi đứng đờ ra tại chỗ.
"Đây là cháu gái của ông, tên là Cố Tiêu Tiêu." Ông ấy giới thiệu với tôi: "Nãu cháu cũng vừa nói cháu học trường trung học số 2, cháu gái ông cũng chuyển đến trường trung học số 2 đấy."
Cứu mạng!
Nữ chính xuất hiện rồi!
Cố Tiêu Tiêu mặc một bộ váy trắng tinh bằng vải lanh, khoác bên ngoài là một chiếc áo len nhỏ, mái tóc dài mềm mại xõa sau lưng, gió ngoài cửa sổ thổi vào, vài sợi tóc bay bay ra trước ngực.
Cô ấy cong môi chào tôi: "Xin chào, cảm ơn cô đã đẩy ông nội tôi ra ngoài phơi nắng nhé."
Tốt quá quá quá quá quá đi mất.
Đúng là nữ chính.
“Không, không cần cảm ơn đâu.” Tôi nhất thời còn chưa lấy lại được tinh thần.
Chuyện này dù là ai, có ai lại không thích cơ chứ?
Bái phục luôn.
11.
Đợi tí.
Không đúng!
Cố Tiêu Tiêu chuyển trường là lúc Tống Khiêm vào học kỳ hai năm lớp 12.
Bây giờ học kỳ 1 còn chưa kết thúc đâu đấy!
"Bởi vì cô cứ lề mề, đùa nghịch mãi, cốt truyện đều bị cô làm cho rối tung hết cả lên rồi." Hệ thống giải thích như vậy.
Mịa nó.
Cố Tiêu Tiêu đến rồi, tôi còn làm làm gì nữa!
“Ký chủ à, cớt khó ăn, mạng khó kiếm lắm.”
...
Không đợi tôi lập được bản kế hoạch hoàn hảo cho tương lai, Cố Tiêu Tiêu đã lập tức chuyển trường đến đây.
Giống như ở trong tiểu thuyết, học cùng lớp với Tống Khiêm.
Bùi Nhược An nằm bò ra bàn của tôi: "Nghe nói cái chị Cố Tiêu Tiêu kia trông vẻ ngoài ưa nhìn phết, sao chúng mình không đi xem thử chút chút nhỉ?"
Vừa nói xong là kéo tôi đứng dậy, chạy lên lầu.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi đã biết người cô ấy muốn nhìn không phải là Cố Tiêu Tiêu, mà là Tống Khiêm.
Vừa lên lầu đã đụng phải Cố Tiêu Tiêu ở góc đường.
Cố Tiêu Tiêu lùi lại một bước, cúi đầu nhìn chiếc giày bị giẫm phải của Bùi Nhược An, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Ánh nắng mặt trời dường như đều đang rơi xuống Cố Tiêu Tiêu, khiến Cố Tiêu Tiêu trông vừa xinh đẹp vừa ngây thơ.
"Không cố ý? Chị biết đôi giày này bao nhiêu tiền không?" Thái độ Bùi Nhược An rất khác thường, lạnh giọng hỏi.
Tôi sững người.
Cái giọng điệu này, tôi thấy rất quen.
Trong tiểu thuyết cứ như lần đầu tiên họ gặp đã là vậy rồi.
Cố Tiêu Tiêu khẽ cắn môi, áy náy nói: "Rất xin lỗi, đôi giày này bao nhiêu tiền thế, tôi sẽ bồi thường."
"Chị bồi thường..." Bùi Nhược An còn chưa nói xong, tôi đã vội vàng bịt miệng cô ấy lại.
"Không có việc gì, không có việc gì, bạn em không có ác ý đâu."
Tôi cười haha với Cố Tiêu Tiêu, vội vàng kéo Bùi Nhược An xuống dưới lầu.
Đến khi xuống lầu, dường như Bùi Nhược An mới có vẻ như tỉnh táo lại.
Cô ấy trợn to mắt lên nhìn tôi: "Giản Giản, không phải chúng mình muốn lên trên lầu sao? Sao lại quay về thế?"
Bày ra trò này với tôi à?
“Cô ấy vốn là một cái nữ phụ độc ác, chỉ cần đứng ở bên cạnh nữ chính nhất định sẽ bị thiết lập chi phối.”
Hệ thống rất tri kỷ nhắc nhở: “Cô cũng biết mà, tất cả nhân vật phụ ở đây đều như thế.”
Cho nên tôi mới thấy thích Cố Tiêu Tiêu vô điều kiện, còn thấy rất thân thiết với cô ấy.
Điều đó có nghĩa là, chỉ khi tránh khỏi Cố Tiêu Tiêu, chúng tôi mới có thể là chính mình.
Điều này quá bất công!
“Mỗi chúng ta đều là nhân vật chính của bản thân, tại sao phải làm nền cho người khác?”
"Bởi vì đây là tiểu thuyết."
Bởi vì đây là tiểu thuyết.
Thế nên bất kể Bùi Nhược An bình thường trong sáng và tốt bụng như thế nào, chỉ cần gặp Cố Tiêu Tiêu sẽ biến thành nữ phụ độc ác.
Tôi chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Nhược An đang tham gia tiết thể dục trên sân chơi, nhe răng ra cười vẫy vẫy tay với tôi.
Nhìn cực kỳ giống đứa khờ.
"Cô là ký chủ, việc phải làm chính là hoàn thành nhiệm vụ chinh phục nam chính, đến lúc đó cô sẽ là nữ chính, tất cả mọi người sẽ làm nền cho cô." Hệ thống không biết đã dùng câu này để tẩy não bao nhiêu người.
Nhưng tôi.
Đã tải app chống lừa đảo.
Rất khó bị tẩy não đấy nhé.
12.
"Giản Giản, Tống Khiêm hình như có chỗ nào đó không đúng lắm." Bùi Nhược An xoay xoay cây bút trong tay. "Gần đây anh ấy thỉnh thoảng nhìn thấy em ở trường, lại phớt lờ đi giống như hoàn toàn không quen biết em vậy."
Tôi cúi đầu nhìn xuống đống bài tập của mình, không nói gì.
Cái này chả phải có chỗ nào không đúng cả, chỉ là anh ấy sắp trở thành nam chính của Cố Tiêu Tiêu mà thôi.
"Còn cả anh trai em nữa." Cô ấy nghiêng đầu sang nhìn tôi: "Anh ấy cũng lạ lắm."
Tôi sững sờ.
"Chị không phát hiện ra hai ngày nay anh ấy không đi học về cùng với chúng mình hay sao?"
Nghe tới đây, tôi mới sực nhớ ra, tình cảm mơ hồ mà Bùi Ứng Hàn dành cho Cố Tiêu Tiêu trong tiểu thuyết.
Chẳng lẽ Bùi Ứng Hàn cũng bởi vì Cố Tiêu Tiêu chuyển tới, bắt đầu hòa nhập vào cuốn tiểu thuyết này?
Để xác minh suy đoán của tôi.
Ngày hôm sau, tôi không ở cạnh Bùi Nhược An nữa, lén lút đợi ở góc hành lang của lớp 12.
Quả nhiên nhìn thấy Bùi Ứng Hàn đi phía sau Cố Tiêu Tiêu.
Chỉ là cũng không như tôi nghĩ, anh vừa ra khỏi trường đã ngồi lên một chiếc ô tô đen.
Sau khi cái xe đó quẹo bảy tám vòng, mới dừng lại bên ngoài một quán trà.
Tôi vừa lần mò lên gác, vừa nghe thấy giọng nói phía sau cánh cửa phát ra.
"Bùi Ứng Hàn, bây giờ mày đã đủ lông đủ cánh rồi, nên quên mất ai là người đã nuôi nấng mày khôn lớn rồi hay sao!?" Giọng nói tức giận của người một đàn ông phát ra phía sau cánh cửa.
Tôi vội vàng dừng lại, núp ở một bên hành lang giả vờ đang nhìn vào những bức tranh trên tường.
"Là do một tay ông nội nuôi lớn, làm sao tôi dám quên." Giọng nói lạnh lùng của Bùi Ứng Hàn vang lên: "Nếu như năm đó không phải ông nội thương hại mà đón hai anh em chúng tôi về, làm sao tôi có thể đứng đây để nói chuyện được với ông được?"
"Ông nội trước khi qua đời đã để lại cho tôi 40% cổ phần công ty, tháng trước tôi cũng đã đến sinh nhật lần thứ 18, ngày hôm qua tôi đã liên lạc với luật sư riêng, phần còn lại luật sư của tôi sẽ nói cho ông biết."
"Thằng khốn nạn!" Ngay sau đó là tiếng đập phá kèm theo tiếng chửi rủa vang lên.
Người đàn ông kia tức giận đến mức không kiềm chế được: "Năm đó đáng lẽ ra tao nên để mẹ mày bóp ch.ết mày đi!"
Tôi rùng mình.
Cho dù tôi có ngốc đến đâu, cũng biết người đàn ông đó chính là ba của Bùi Ứng Hàn.
"Đúng là đáng tiếc.” Giọng nói của Bùi Ứng Hàn vừa thờ ơ vừa lạnh lùng, nghe như chả có cảm xúc gì.
Tôi chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã được mở toang ra.
Tôi sợ hãi quay lưng lại, thoáng thấy Bùi Ứng Hàn còn đang mặc đồng phục học sinh với vết thương đang chảy máu trên trán.
Anh không ngờ tôi lại ở đây, vẻ mặt lạnh lùng vốn có trên mặt sau khi nhìn thấy tôi đã dần tan biến hơn nửa.
Tôi không kịp suy nghĩ cái gì khác, bước tới nắm lấy tay Bùi Ứng Hàn rồi chạy ra ngoài.
Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn.
Sẽ không có bất kỳ ai sinh ra đã là kẻ phản diện.
Cũng sẽ chẳng có ai vừa mới sinh ra đã lạnh lùng, cô độc.