NỮ PHỤ DẠY CÁCH THEO ĐUỔI ĐÀN ÔNG [PHẦN 6]
Tác giả: 阿阿小毛
Edit: Ryan
_______________

16.

Học kỳ 1 chẳng mấy chốc đã sắp kết thúc.

Hôm nay khi tôi đang nghĩ cách để Bùi Nhược An thoát ra khỏi thiết lập của vai phụ, Tống Khiêm đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ.

Tôi giật cả mình.

Anh ấy không liếc nhìn tôi cái nào, mà nhìn thẳng vào Bùi Nhược An đang nằm bò ra bàn tôi.

"Sao hôm qua không đến?"

Đôi mắt tôi trừng to như cái chuông đồng, cũng nhìn về phía Bùi Nhược An.

Cô ấy bĩu môi, cầm cuốn sách của tôi lên rồi đặt nó lên đầu mình: "Không cần anh lo."

Tống Khiêm không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy, khẽ nhíu mày: "Sắp thi cuối kỳ rồi, em còn chưa biết tính cả véc tơ, thì làm sao thi đây?"

Không đúng.

Đợi đã!

Tôi chỉ không cùng về nhà sau khi tan học với Bùi Nhược An một khoảng thời gian thôi, cốt truyện sao đã phát triển đến mức này rồi?

Mà điều tôi càng không ngờ tới chính là Bùi Nhược An nghe thấy Tống Khiêm nói vậy, lại ném cuốn sách trên tay lên trên bàn, nói với Tống Khiêm: "Sao lại không thi được? Thành tích của anh trai em cũng chả kém anh! Hơn nữa lớp trưởng hay lớp phó học tập của lớp bọn em cũng có thể dạy kèm cho em!

Câu này làm tôi không khỏi giật mình.

“Không được.” Tống Khiêm lạnh lùng nói: “Chỉ có anh mới có thể dạy kèm cho em.”

Chuyện này rất không hợp lý.

Tôi giơ tay lên: “Rất xin lỗi, làm phiền hai người chút nhé”.

“Cô đang hát tuồng nào thế?” Tôi nhặt quyển sách lên che mình và Bùi Nhược An lại, sau đó hỏi cô ấy.

Cô ấy nháy nháy mắt với tôi mấy cái, nói lí nhí: “Không phải chị nói rằng anh ấy thích những người có tính cách bướng bỉnh à?"

Tôi chỉ nói lung tung thôi chị gái ơi.

Sau đó Bùi Nhược An quay về lớp của mình.

Nhìn Tống Khiêm đang đi theo sau cô ấy, tôi vẫn ở trong tình trạng hoang mang.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, tôi lập tức phóng thẳng đến lớp học của Bùi Nhược An.

Tôi nắm lấy cánh tay cô ấy: "Cô nói thật đi, rốt cuộc cô và Tống Khiêm đã xảy ra chuyện gì!"

Cô ấy đỏ bừng mặt.

"Anh ấy bảo em quá ngốc, muốn dạy kèm cho em."

"Tại sao anh ấy lại dạy kèm cho cô?" Người đó là Tống Khiêm đấy, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ đi dạy kèm cho người khác!

Cô ấy liếc nhìn tôi, rồi vội vàng cúi đầu xuống: “Là… chính là hai tuần trước ý, lúc em đến thăm bà nội của anh ấy, bị anh ấy bắt gặp…”

Bởi vì vụ việc lần trước, tôi bảo cô ấy không đến viện dưỡng lão nữa.

Chủ yếu là do sợ cô ấy sẽ gặp Cố Tiêu Tiêu.

Không ngờ cô ấy lại lén lút trốn đi sau lưng tôi.

“Anh ấy chỉ nói, muốn dạy kèm cho em để cảm ơn mà thôi.” Cô ấy cắn cắn môi dưới, trộm cười hì hì rồi nhìn tôi: “Giản Giản chị đúng là Thần, xem ra đúng là anh ấy rất thích kiểu sexy.”

...

Thần là Tống Khiêm ấy.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.

Tôi và Bùi Nhược An vừa đến cổng trường, Tống Khiêm đã đuổi kịp.

Anh ấy trực tiếp cầm lấy balo của Bùi Nhược An: "Hôm nay dạy kèm môn toán."

Tôi vẫn đang mải nghĩ cách để Bùi Nhược An thoát khỏi thân phận nữ phụ xấu xa, lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Cô ấy đã rơi vào bể tình rồi.

Còn ác độc cái rắm gì.

17.

"Diệp Giản."

Vừa tách khỏi Bùi Nhược An chưa được bao lâu, đã có người ở sau lưng gọi tôi lại.

Là Cố Tiêu Tiêu.

Cô ấy đeo cặp sách, vừa cười vừa chạy hai bước về phía tôi.

Nếu không phải là sợ Cố Tiêu Tiêu ảnh hưởng đến Bùi Nhược An, tôi cũng không ngại đi cùng cô ấy.

Cho nên khi cô ấy chạy đến chỗ tôi, tôi cũng mỉm cười chào hỏi cô ấy: "Có chuyện gì sao?"

Cô ấy gật gật đầu.

"Em với Bùi Nhược An rất thân nhau phải không?"

Ánh đèn đường kéo dài bóng của chúng tôi, cô ấy nhìn bóng dưới chân rất lâu rồi mới hỏi một câu như vậy.

Tôi biết Cố Tiêu Tiêu sẽ không đến tìm tôi mà không có lý do.

"Vâng, là bạn thân."

Cô ấy khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn tôi, lại ngượng ngùng nhìn xuống cái bóng ở dưới chân: “Chị có thể hỏi em một chuyện được không?”.

“Dạ?"

"Em có biết mối quan hệ giữa Tống Khiêm và em ấy là như nào không?"

Tôi từ từ siết chặt quai cặp sách.

Đúng lúc này, một đám người đột nhiên nhảy đến trước mặt bọn tôi.

"Là cô ta, lần trước chính tên nhóc Tống Khiêm đã vì cô ta mà đánh tao." Một trong những thằng nhóc tóc vàng chỉ vào Cố Tiêu Tiêu, nói với thằng nhóc tóc đỏ đứng bên cạnh.

Cái tình tiết này tôi cũng thấy quen.

Trong tiểu thuyết, thằng nhóc tóc vàng muốn trêu Cố Tiêu Tiêu, kết quả là bị Tống Khiêm đánh.

Sau đó, cậu ta tìm thấy một nhóm người để trả thù, chặn Cố Tiêu Tiêu đang đi bộ một mình sau khi tan học về.

Vấn đề là, bây giờ cô ấy không đi một mình!

Cái tình tiết lộn tùng phèo gì thế này!

Mà tôi vừa mới tận mắt nhìn Tống Khiêm và Bùi Nhược An rời đi, hiện tại lại càng không thể tới cứu chúng tôi được.

Cố Tiêu Tiêu giơ tay cản tôi lại ở phía sau lưng: "Em chạy đi, gọi người tới đi."

Tôi cảm động đến mức bật khóc.

Không hổ danh là nữ chính do tác giả chỉ định!

Thế nhưng vừa muốn giơ chân chạy về hướng ngược lại, con đường phía sau đã có người khác chặn lại.

"Hôm nay hai đứa chúng mày, một đứa cũng đừng nghĩ sẽ trốn thoát được."

Cứ như vậy, tôi và Cố Tiêu Tiêu bị một đám lưu manh dồn đến một nhà máy bỏ hoang ở con hẻm trong cùng.

“Vẻ ngoài của cả hai đứa đều không tệ, cứ để bọn này vui vẻ rồi lại đi tìm Tống Khiêm báo thù sau vậy.”

Không biết trong đám người là ai nói câu này.

Cái kiểu tình huống này trước đây tôi chỉ thấy trên TV.
Lúc này đã sợ tới mức hét lớn lên: "Đừng tới đây, làm thế là phạm pháp đấy!"

Bọn chúng dường như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, đều bật cười ha hả.

"Thế thì phạm pháp với cô em trước."

Vừa dứt lời, đã có người đến nắm lấy cổ áo của tôi.

Ngay giây phút quần áo của tôi bị cởi ra, không khí lạnh lập tức ập đến, lạnh đến mức tôi ngã ngồi xuống đất.

Tay tôi chạm vào tấm ván gỗ phía sau.

Tôi dùng hết sức vung tấm ván lên, chỉ nghe thấy có người đau đớn kêu lên.

Sau đó là những tiếng đấm, đá và chửi rủa.

Tôi vừa mở mắt ra, đã thấy Bùi Ứng Hàn ở trong đám người.

Hình như Bùi Ứng Hàn rất giỏi đ.ánh nhau, chẳng mấy chốc đã hạ gục được rất nhiều người.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn bọn chúng: "Mau cút cho tao!"

Sau khi mọi người chạy đi hết, anh mới quay lại nhìn tôi và Cố Tiêu Tiêu.

Khoảnh khắc ánh mắt anh rơi vào Cố Tiêu Tiêu, tôi đột nhiên có hơi hoảng loạn.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra đoạn miêu tả tình cảm kỳ lạ của anh dành cho Cố Tiêu Tiêu trong cuốn tiểu thuyết.

Anh xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ là bởi vì Cố Tiêu Tiêu?

Cho đến khi anh sải bước về phía tôi, cởi áo khoác ra khoác lên người tôi, ôm tôi cẩn thận từng li từng tí cứ như đang ôm một con búp bê bằng sứ mỏng manh.

"Không sao, không sao nữa rồi."

Lúc này tôi mới bật khóc.

Đến lúc tôi khóc xong rồi, nằm trên vai anh nhìn thấy Cố Tiêu Tiêu ở bên kia đã được một chàng trai khác đỡ đứng lên.

Tôi vẫn nhớ chàng trai này.

Từng xuất hiện trong giấc mơ, đứng ở bên cạnh Cố Tiêu Tiêu.

Khi Bùi Ứng Hàn bế tôi ra ngoài, tôi nhìn cô ấy, trả lời câu hỏi ban đầu của cô ấy: "Hai người họ là đôi bên tình nguyện."

Cốt truyện đã chạy đến đây rồi.

Tôi không thể không thúc đẩy một cái.

18.

Sau cái hôm Bùi Ứng Hàn cứu tôi, không biết anh đã nói gì với Bùi Nhược An.

Hôm sau lúc con nhóc này chạy tới tìm tôi, hai mắt đã sưng húp lên vì khóc.

“Sau này em sẽ không bao giờ để chị lại một mình nữa."

Bùi Ứng Hàn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn tôi: "Sau này tôi đưa em về."

Anh nói được làm được.

Kể từ đó, mỗi ngày lúc tan học anh đều sẽ xuất hiện ở cổng trường đúng giờ.

Tôi đeo balo đi cùng anh.

Những ngọn đèn đường trên đỉnh đầu kéo cái bóng của hai chúng tôi rất dài.

Tôi nhìn hai bóng người kề sát nhau ở dưới chân, không biết vì sao mặt lại nóng lên.

“Nghe nói mai bọn anh có một trận bóng cuối cùng à?” Tôi hỏi anh.

"Ừ."

“Vậy ngày mai anh không cần đưa em về đâu.” Câu này vẫn đang còn ở bên khóe môi, chưa kịp nói ra, đã thấy anh nói tiếp: “Ngày mai em ở sân bóng chờ tôi.”

“Hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “À, được.”

Họ sắp tham gia kỳ thi tốt nghiệp rồi, trận bóng này là trận cuối cùng của họ ở trường cấp ba.

Lúc tôi và Bùi Nhược An đến sân bóng, đã có những vòng người vây quanh sân bóng từ sớm rồi.

May mà trận bóng vẫn chưa bắt đầu.

Tôi kéo cô ấy chen vào đám đông.

Vừa chen vào được, thì đám đông đột nhiên lại tản ra.

Tôi vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Bùi Ứng Hàn và Tống Khiêm đang đi về phía chúng tôi.

Mặt trời đang lặn ở sau lưng hai người họ, khiến họ trông như đang tỏa sáng, sự tự tin và quyết đoán trên đầu lông mày của họ là không thể có người nào so sánh được.

Giờ phút này, tôi đột nhiên cảm thấy dường như ánh sáng không còn chỉ đuổi theo một mình Tống Khiêm nữa.

Tống Khiêm là nam chính.

Bùi Ứng Hàn cũng vậy.

Tôi đưa chai nước đến trước mặt Bùi Ứng Hàn: "Uống một ngụm nước trước đi này."

Nước của lần này, là tôi đặc biệt mua cho Bùi Ứng Hàn.

Anh cũng không còn không thèm liếc nhìn đã ném nó vào thùng rác như lần trước đây nữa.

Tôi đứng ở trong đám người, chứng kiến ​​hết bàn thắng này đến bàn thắng khác được ghi trên sân.

Tiếng reo hò cổ vũ nối tiếp nhau.

Bùi Nhược An đứng bên cạnh tôi cũng đáng yêu đến nỗi nhảy cẫng lên hét Tống Khiêm giỏi quá.

Tống Khiêm nhìn về hướng của cô ấy.

Khóe môi cong lên, là tôi thì cũng nhìn ra được sự nuông chiều ở trong đó.

Lúc này ở một bên khác của sân bóng, tôi thấy Cố Tiêu Tiêu đi ngang qua.

Cố Tiêu Tiêu liếc nhìn về phía này, nhưng không dừng lại.

Chàng trai phía sau Cố Tiêu Tiêu cười hì hì chạy đến, không biết đã nói cái gì với Cố Tiêu Tiêu, đột nhiên Cố Tiêu Tiêu cười rộ lên.

Ánh sáng không còn chỉ chiếu rọi vào một mình Cố Tiêu Tiêu nữa.

Lúc Cố Tiêu Tiêu cười rộ lên và Bùi Nhược An đang đứng bên cạnh tôi đều rất đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play