NỮ PHỤ DẠY CÁCH THEO ĐUỔI ĐÀN ÔNG [PHẦN 3]
Tác giả: 阿阿小毛
Edit: Ryan
_______________
7.
Kể từ khi tôi giúp Bùi Nhược An đưa bức thư tình cho Tống Khiêm, ánh mắt cô ta nhìn tôi cứ như nhìn thấy người thân vậy.
Đưa tôi về nhà hết lần này đến lần khác.
Hôm đó cô ta thần thần bí bí kéo tôi vào phòng, lục trong tủ ra một bộ đồ.
“Cho chị này, là em đặc biệt mua cho chị đấy.” Cô ta cười vô cùng hồn nhiên.
"Thế thì sao được..." Tôi cầm lấy bộ đồ, vừa nhìn kỹ đã trợn to mắt.
Một chiếc váy suông màu tím.
Còn chưa mặc thử nhưng vừa nhìn kiểu dáng đã biết bộ đồ này thuộc kiểu sexy.
Tôi vội vàng trả lại cho cô ta: "Không, không, không cần đâu, cái này không hợp."
"Cái này thì có cái gì không hợp, chị đối với em tốt như vậy, em chỉ mua một bộ đồ cho chị thôi mà."
Cái không hợp không phải cái này!
Tôi cố gắng giải thích với cô ta: "Chúng ta mới là học sinh lớp 11, mặc chiếc váy này sẽ bị nói ra nói vào đấy."
“Không mặc ra ngoài được, thì mặc thử ở trong nhà một lần thôi.” Vừa đẩy tôi vào nhà tắm vừa nói: “Chị mặc bộ này chắc chắn sẽ đẹp lắm, cứ thử một lần đi”.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt.
Lại nhìn chiếc váy gợi cảm trên tay.
Nuốt nước bọt, cuối cùng ngoan ngoãn mặc thử.
Chỉ là tôi không ngờ vừa thay đồ xong rồi mở cửa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Bùi Ứng Hàn.
Anh hờ hững nghiêng người dựa vào khung cửa, nghe thấy tiếng tôi mở cửa ra bèn quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh lẽo như động đậy đôi chút.
Giây phút đó, một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu tôi.
Mặt tôi cũng nóng lên.
Im lặng.
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay.
Thấy mình sắp chìm trong bầu không khí lúng túng này, tôi bèn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Nhược… Nhược An đâu rồi?”
Lúc này Bùi Nhược An không biết từ đâu đột nhiên từ ngoài cửa nhảy ra.
Ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào tôi.
"Đẹp thật đấy, Giản Giản." Cô ta kinh ngạc đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi rồi quay sang hỏi Bùi Ứng Hàn: "Đúng không? Anh."
Dường như vừa mới định thần lại, Bùi Ứng Hàn hạ mắt nhìn xuống một lúc.
“Bình thường.” Anh nói xong là lập tức quay người rời đi.
Không biết có phải do ảo giác của tôi không, nhưng nhìn thấy đôi tai lộ ra của anh ửng hồng.
Nghe thấy câu này, tôi càng thấy xấu hổ hơn.
"Nhược An... Tôi đổi lại bộ quần áo kia thôi..."
Vừa nói xong tôi định quay người đi thay quần áo, nhưng Bùi Nhược An lại túm lấy tôi.
"Hôm nay là sinh nhật anh trai em, chị cứ mặc cái này đi, tí nữa trước khi về nhà thay sau cũng được."
Cô ta vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi cửa.
Tôi bị kéo xuống dưới lầu, lúc này mới phát hiện trên bàn ăn đã dọn sẵn thức ăn.
Ngoài ra bên cạnh bàn ăn còn có một chiếc bánh ba tầng.
Đúng là sinh nhật của Bùi Ứng Hàn.
Nhưng trong căn biệt thự này vẫn vắng vẻ đến khó tin.
"Ba mẹ cô đâu?" Tôi nhỏ giọng hỏi Bùi Nhược An.
Cô ta vẫn cứ cười hì hì muốn kéo tôi đi ăn cơm, nhưng khi nghe tôi nói thì mặt tái mét.
Cô ta quay sang nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng: "Hai anh em em không có cha mẹ."
Có lẽ là cảm thấy vẻ mặt của mình hơi đáng sợ, cô ta ngập ngừng, rồi lại nói: “Giản Giản , trong nhà chỉ có anh em và em thôi, sinh nhật mỗi năm cũng chỉ có hai anh em em.”
"Nếu năm nay chị có thể tham gia sinh nhật của anh trai em, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui."
Lời này có thế nào nghe xong cũng thấy hơi đau lòng.
“Nhưng mà tôi không biết…” Tôi thấy khá xấu hổ: “Tôi không chuẩn bị gì cả.”
"Chị không cần chuẩn bị cái gì đâu, chỉ cần cùng em chúc mừng sinh nhật anh trai là được."
Cô ta nói vậy, tôi càng cảm thấy đau lòng hơn.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
"Cô chờ tôi một chút."
Tôi xách váy lên, chạy lên lầu.
Chờ đến khi tôi lấy lọ hạc giấy đã xếp từ lâu trong balo ra rồi chạy xuống lầu, tình cờ đụng phải Bùi Ứng Hàn cũng đang định đi xuống lầu.
Những con hạc giấy trong lọ rơi đầy đất.
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt lên, lại nghe thấy Bùi Ứng Hàn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Quà sinh nhật của anh."
Anh cũng cúi người nhặt lên, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo cánh của con hạc giấy: “Chỉ có cái này? "
Tôi sững người một lúc.
Đúng nhỉ.
Tôi quên mất, con hạc giấy này đối với tôi cực kỳ có ý nghĩa, nhưng với anh nó chỉ là một tờ giấy vụn.
Quả nhiên nhân vật phản diện không đáng được thương hại.
Không hiểu sao tôi lại thấy tủi thân, nhanh chóng nhặt mấy con hạc giấy để còn nhanh đứng dậy.
Bùi Nhược An nghe thấy tiếng động chạy đến, nhìn thấy những con hạc giấy rải rác trên mặt đất, thốt lên: "Giản Giản, đây không phải là những con hạc giấy mà chị đã xếp trong một đêm để thực hiện điều ước quan trọng cho ngày sinh nhật của mình sao? "
Bàn tay Bùi Ứng Hàn đang đùa nghịch con hạc giấy cứng đờ.
“Ừ.” Tôi cúi đầu nhặt xong hạc giấy, sau đó đứng dậy, cầm lấy con hạc giấy trong tay Bùi Ứng Hàn rồi bỏ lại vào lọ.
Ước mơ được sống lâu trăm tuổi của tôi còn quan trọng hơn nhân vật phản diện là anh nhiều lắm.
Vốn không nên bốc đồng như vậy.
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, Bùi Ứng Hàn đột nhiên vươn tay từ phía sau ra lấy chiếc lọ thủy tinh từ tay tôi.
Những ngón tay anh lạnh buốt, khi chạm vào cổ tay tôi thì chợt rụt lại.
Tôi vô thức quay đầu nhìn anh.
Anh xoay người, cầm lọ thủy tinh đi về, giọng điệu có hơi ghét bỏ: "Nếu đã là quà tặng của tôi, vậy cứ đưa cho tôi đi."
8.
Bùi Nhược An nói, từ trước đến nay Bùi Ứng Hàn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.
Sinh nhật hàng năm đều do một mình cô ta sắp xếp, nhưng anh chưa bao giờ tham gia.
Năm nay là lần đầu tiên, anh nhận quà sinh nhật, còn cùng xuống tầng ăn tối.
“Sao anh ấy lại không tổ chức sinh nhật?” Tôi vừa thay chiếc váy đang mặc ra vừa hỏi Bùi Nhược An đang đứng ở ngoài cửa.
Đáp lại tôi chỉ có sự im lặng.
Im lặng đến mức tất cả những gì tôi có thể nghe thấy chỉ là tiếng sột soạt của quần áo.
Tôi tưởng Bùi Nhược An có việc phải làm nên đã rời đi, nhưng đến khi tôi mở cửa ra, vẫn thấy cô ta đứng ở ngoài cửa như cũ.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Trong đôi mắt tròn xoe có chút sát khí không giống cô ta chút nào.
À không đúng.
Tôi quên mất, cô ta vốn dĩ là nữ phụ độc ác.
Cô ta nói lí nhí: “Bởi vì khi mẹ em sinh ra anh trai, bà suýt chút nữa đã bóp ch.ết anh ấy.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, như đang nói chuyện chả liên quan cũng chả đau buồn gì.
Tôi sợ đến nỗi quần áo trên tay cũng rơi xuống đất.
"Bà ta không cần anh ấy."
“Cũng không cần em."
Thật ra trong tiểu thuyết đó miêu tả cuộc sống gia đình của hai anh em nhà họ Bùi cũng không nhiều, hoặc có thể chỉ là nói đại khái nên tôi không chú ý đến.
Thế nên tôi chưa bao giờ nghĩ quá khứ của bọn họ lại như vậy.
“Nhưng mà hiện tại chả sao.” Cô ta đột nhiên cười rộ lên, ôm lấy tôi: “Hiện tại anh của em có chị, chị thích anh ấy như vậy, chắc chắn sẽ làm anh ấy vui vẻ.”
Tôi…
Tôi chợt thấy hơi tội lỗi.
Trước khi rời đi, tôi bảo Bùi Nhược An đợi tôi một lúc.
Tôi đi đến cửa phòng sách, gõ cửa.
Đợi một lúc, cũng không có ai ra mở cửa.
Ngay khi tôi vừa quay lại chuẩn bị rời đi, cánh cửa đã mở ra.
Vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ Bùi Ứng Hàn đang chán nản.
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen chẳng khác gì một vũng nước đọng: “Có chuyện gì nữa không?”
Tôi chớp mắt, nhìn thấy lọ hạc giấy được đặt trên bàn qua cánh tay anh đang chống trên khung cửa.
“Bà ngoại em nói, chỉ cần thành tâm xếp được 999 con hạc giấy thì điều ước trong ngày sinh nhật nhất định sẽ thành hiện thực.” Tôi ngước mắt lên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Lúc xếp em đã rất thành tâm, cho nên hôm nay anh nhất định phải cầu nguyện đấy nhé.”
Đôi mắt đen của anh rung động.
Nhìn tôi rất lâu như thể không quen biết tôi vậy.
“Diệp Giản.” Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn.
"Hả?"
"Là em trêu chọc tôi trước."
9.
Bùi Ứng Hàn nói vậy là có ý gì?
Tôi trằn trọc trên giường cho đến sáng sớm cũng không nghĩ ra.
Chẳng lẽ món quà mình tặng quá keo kiệt, đắc tội với Đại Ma Vương này rồi sao?
Không được.
Có vẻ như tôi phải tìm thứ gì đó để tặng lại mới được.
Ngay khi tôi đang vắt óc suy nghĩ xem nên tặng gì cho Bùi Ứng Hàn thì Bùi Nhược An đã đến.
Vừa nhìn thấy cô ta, tôi như thể nhìn thấy người thân.
Nhưng tôi chưa kịp hỏi thăm, cô ta đã chạy đến gần tôi với khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nói: "Hôm nay em đã hẹn Tống Khiêm kèm em làm bài tập về nhà."
Đôi mắt tôi trợn to.
Không đúng.
Tôi mới không gặp cô ta trong bao lâu mà cô ta đã chủ động tấn công rồi?
Cô ta hẹn với Tống Khiêm, vậy tôi phải làm sao bây giờ?
“Chị có muốn đi theo giúp em không?” Cô ta mỉm cười nhìn tôi.
Cực kỳ chân thành.
Sự chân thành khiến tôi thấy hơi áy náy.
Cô ta coi tôi là quân sư, còn tôi lại chỉ muốn đào góc tường nhà cô ta.
Sau khi tan học, tôi trông thấy cô ta thay quần áo đi ra từ trong nhà vệ sinh mà bị doạ bay gần hết sự áy náy khi nãy.
Tôi nhìn xung quanh, vội vàng cởi áo khoác đồng phục quấn quanh người cô ta: “Sao cô lại ăn mặc như thế này?
Cô ta nữ phụ, tác giả phác họa thân hình cô ta khá nóng bỏng.
Lúc này cô ta đang mặc một chiếc áo ống nhỏ cùng với quần sooc denim, thật sự khiến người ta phải chảy m.áu mũi.
“Không phải chị nói Tống Khiêm thích kiểu này sao?”
Cô ta chớp chớp mắt.
Tôi nói lúc nào?
“Chị nói con trai đều thích kiểu sexy nóng bỏng mà.”
Vẻ mặt cô ta ngây thơ, ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Lúc đầu em còn tưởng chị nói không đúng, nhưng hôm qua lúc chị mặc bộ váy kia, anh trai em chắc chắn là rất thích.”
Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều đến như vậy, nhưng vừa nghe thấy cô ta nói xong, mặt tôi lập tức nóng bừng lên.
"Cô, cô, cô đừng có nói linh tinh, anh trai cô thích chỗ nào chứ..."
Tôi còn chưa nói xong, Bùi Nhược An đã cởi áo khoác đồng phục mà tôi quấn quanh người cô ta ra, vỗ vỗ vai tôi.
"Giản Giản, chị yên tâm, hôm nay em nhất định sẽ hạ gục Tống Khiêm, tuyệt đối không làm chị mất mặt."
Cảm ơn nhé.
Nhưng tôi đây chả yên tâm nổi.
Không chỉ có tôi thấy không yên tâm nổi, mà Bùi Ứng Hàn cũng thấy lo lắng.
Anh không biết từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh tôi, toát ra khí chất lạnh lùng, người lạ chớ đến gần.
Sợ ảnh hưởng đến tôi, tôi vội giải thích với anh: “Em đã can ngăn rồi, nhưng cô ấy không nghe”.
Anh cúi đầu nhìn xuống nhìn tôi.
Tôi câm miệng luôn.
Cùng lúc đó, Tống Khiêm ngồi cách đó không xa cởi áo khoác đồng phục ra, khoác lên người Bùi Nhược An.
Bà mịa nó! ?
Phần diễn biến tình tiết này có vấn đề!
Thực sự có vấn đề!
Trong lúc tình thế cấp bách tôi bèn túm lấy quần áo của Bùi Ứng Hàn: "Sao anh không đi ngăn cản à?"
“Ngăn cản cái gì?"
Anh cúi xuống thấy tôi đang nắm lấy tay anh, lông mày hơi nhíu lại: “Hay là em muốn đổi chỗ với Nhược An?”
Câu này rõ ràng lạnh lùng hơn hẳn câu trước.
Lạnh đến nỗi khiến tay tôi run lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, cười gượng hai tiếng.
“Em chỉ sợ cải trắng bị heo cuỗm mất thôi.”
Xin lỗi Tống Khiêm.
So với hoàn cảnh của tôi, anh có là heo cũng chẳng là gì.