NỮ PHỤ DẠY CÁCH THEO ĐUỔI ĐÀN ÔNG [PHẦN 2]
Tác giả: 阿阿小毛
Edit: Ryan
_______________
4.
"Chị dâu, chị đừng nản lòng, em cảm thấy anh trai em chắc chắn sẽ thích chị, em nhận chị là chị dâu rồi."
Trên đường tan học về, Bùi Nhược An đi bên cạnh an ủi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Cô ta trông cũng khá xinh đẹp, nhưng sao lại như thế nhỉ?
“Cảm ơn nhé.” Tôi giật giật khóe miệng: “Nhưng cô có thể đừng gọi tôi là chị dâu nữa được không?”
Tôi không thể chịu đựng nổi.
"Tại sao?"
“Bởi vì sẽ có ảnh hưởng không tốt, yêu sớm sẽ bị báo cáo rồi bị phạt đấy.” Tôi thở dài thườn thượt: “Cô cứ gọi tôi là Diệp Giản là được rồi.”
Nghe thấy câu này, cô ta cau mày lại.
Nhìn thấy cô ta cau mày, tôi dường như nhìn thấy tương lai khốn khổ của mình.
Nhưng trước khi tôi kịp đổi lời, cô ta đã nói: “Được”.
“Giản Giản, từ nay chúng ta sẽ là người một nhà.” Cô ta thân thiết nắm lấy tay tôi, thần thần bí bí thì thầm vào tai: “Em nói cho chị biết một bí mật.”
"Em thích Tống Khiêm."
Chị gái à, cái này có phải bí mật đâu?
Tôi giả vờ như chợt tỉnh ngộ, dáng vẻ như từ trong mộng bừng tỉnh dậy: "Hả? Thật ư?"
"Thật đấy. Sau này em sẽ giúp chị theo đuổi anh em, chị giúp em theo đuổi Tống Khiêm nhé?"
...
Hệ thống tự mày mau xem đi, đề nghị này của cô ta là cái gì thế?
"Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, kiểu này thì cô có thể quang minh chính đại tiếp xúc với Tống Khiêm."
Hả?
Sao tôi lại không nghĩ tới.
“Được, vậy tôi giúp cô theo đuổi Tống Khiêm trước nhé.” Tôi đồng ý.
Kể từ ngày đó, Bùi Nhược An đã trở thành "người bạn" tốt nhất của tôi.
Chúng tôi cùng nhau đến trường, cùng nhau rời trường.
Cùng nhau đứng nhìn Tống Khiêm nhận hết bức thư tình này đến bức thư tình khác.
"Bình tĩnh, dù sao thì cô cũng phải bình tĩnh." Tôi nắm chặt bàn tay đang cuộn lại thành nắm đấm của Bùi Nhược An.
Đúng lúc này, Bùi Ứng Hàn vừa trở về từ lớp thể dục cũng bị một cô gái chặn lại.
Cô gái đó đỏ mặt nhét vào tay anh một bức thư tình, rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Bùi Ứng Hàn rất đẹp trai, cho dù cả người đã tỏa ra khí thế người sống cút hết đi, nhưng vẫn không che đậy được cái sự đẹp trai ấy.
Có bạn nữ gửi thư tình, thật ra cũng chả phải chuyện lạ gì.
Bùi Nhược An đặt tay lên tay tôi, vỗ nhẹ: "Chị yên tâm, anh trai em chỉ là người của chị thôi."
Là của tôi, tôi mới thấy không yên tâm ý!
"Không được, chúng ta không thể cứ ngồi đây ôm cây đợi thỏ như thế này được, hôm nay sau khi tan học chị đến nhà em đi, chúng ta sẽ lên kế hoạch cẩn thận."
Ngay khi chuông tan học vừa vang lên, Bùi Nhược An đã chạy đến gặp tôi, kéo tôi về nhà mình.
Hai mươi phút sau, tôi đứng bên ngoài một căn biệt thự lớn, cảm thấy cực kỳ sốc.
Trong cuốn truyện ngược có nói nhà bọn họ giàu có, nhưng tôi không ngờ giàu đến mức này.
Bà lão ra mở cửa trông thấy tôi cũng ngẩn ra.
Sau khi kịp phản ứng lại lập tức nhanh chóng cầm lấy balo của Bùi Nhược An và tôi.
Bà ấy đi phía sau tôi, cứ vui mừng không ngớt: “Đây là lần đầu tiên cô chủ đưa bạn bè về nhà.”
Câu nói này, sao cứ thấy quen quen...
5.
Bùi Nhược An hình như thực sự rất thích Tống Khiêm.
Lúc nhìn thấy cô ta đỏ bừng cả mặt đưa cho tôi bức thư tình mà bản thân đã viết rất lâu, tôi đột nhiên cảm thấy mình chính là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này.
Vừa này, Bùi Nhược An còn kéo tôi lên kế hoạch làm thế nào để theo đuổi Tống Khiêm.
Tôi nói ngược lại hết mọi chuyện nữ chính làm mà mình nhìn thấy trong tiểu thuyết cho cô ta nghe.
"Sao chị lại biết Tống Khiêm thích những cô gái nóng bỏng sexy?" Bùi Nhược An ngồi bên cạnh, vô cùng tin tưởng tôi.
Tôi bắt đầu bịa chuyện: “Tôi nghe người ta nói con trai đều thích kiểu sexy mà”.
Bùi Nhược An suy nghĩ một lúc, dường như cảm thấy những gì tôi nói có lý, bèn đỏ mặt rồi gật đầu liên tục.
Thực sự là cực kỳ dễ lừa.
Hoàn toàn không giống nữ phụ độc ác, cố chấp, bạo l.ực trong tiểu thuyết.
Ngay khi cô ta định giúp tôi lên kế hoạch ở bước tiếp theo nên làm thế nào để theo đuổi Bùi Ứng Hàn, Bùi Ứng Hàn cũng xuất hiện ở cửa.
Anh lạnh lùng nhìn tôi, nói: "Đi theo tôi một lát."
Cái giọng điệu đó, biểu cảm đó.
Giống như hiện giờ tôi có mạng đi theo anh, thì sẽ không có mạng mà quay trở về vậy.
Nhưng Bùi Nhược An không cảm thấy như vậy.
Cô ta vội vàng cười hì hì kéo tôi đứng lên, đẩy tôi đến trước mặt Bùi Ứng Hàn, lại còn mập mờ nháy nháy mắt với tôi.
Nháy cái đầu cô ý!
Nhìn anh trai cô thế này, mà mập mờ được á?
Trước khi cất bước rời đi, cô ta thì thầm vào tai tôi: “Em từng nói với chị rồi, anh của em khẩu thị tâm phi lắm”.
...
Tôi cảm thấy rõ ràng lưng của Bùi Ứng Hàn đang đi phía trước cứng đờ ra.
Lưng anh cứng đờ, không phải người phải ch.ết sẽ là tôi sao?
Tôi cười gượng một tiếng vội vàng ứng cứu: “Không phải không phải đâu, anh trai cô rất tốt, cái này người ta gọi là ngoài lạnh trong nóng.”
Từ gần nghĩa với cụm "khẩu thị tâm phi" là cụm này nhỉ.
Đúng thế.
"Haizzz, quả nhiên là chị thật sự rất yêu anh trai em."
? ? ?
Không phải đâu, chị gái ơi.
Tôi chưa kịp phản bác, Bùi Ứng Hàn ở phía trước đã quay lại nhìn tôi.
Anh không cần nói lời nào, tôi đã lập tức cun cút đi theo.
Tôi đi theo Bùi Ứng Hàn rẽ vào một căn phòng ở cuối hành lang.
Vừa bước vào phòng, anh đã quay người đóng cửa lại.
Rất khó khiến người khác không nghĩ nhiều.
Nhưng mà tôi còn chưa kịp nghĩ linh tinh, Bùi Ứng Hàn đã lạnh lùng nói: "Nếu cô dám đùa giỡn với tấm chân tình của Nhược An, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô."
Tôi vô thức ngước lên nhìn anh, đối diện thẳng với đôi mắt đen và lạnh lùng đó.
Nói xong, anh ném cho tôi một lá thư.
Ngay khi tôi vừa bắt được nó, tay anh đã nắm lấy cằm tôi.
“Diệp Giản.” Giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh lùng, nghe rất đáng sợ: “Tránh xa Tống Khiêm ra.”
"Cũng tránh xa Nhược An ra."
6.
Bức thư tình mà Bùi Ứng Hàn rõ ràng đã ném vào thùng rác lại quay trở lại tay tôi.
Bức thư vốn dĩ chưa được mở đã được mở ra.
Hai chữ Tống Khiêm ở ngay phần mở đầu cô cũng bắt mắt.
Bùi Ứng Hàn đã đọc nó.
Cằm tôi bị Bùi Ứng Hàn giữ chặt không thể cử động, tôi chớp mắt nhìn lá thư trên mặt đất.
“Anh hiểu lầm rồi.” Một giây sau tôi đã quay ngoắt 180 độ: “Cái này cầm nhầm rồi, đây không phải là lá thư của em.”
Tôi trợn to mắt bịa chuyện: “Thật đấy, lá thư đó mới là lá thư em gửi cho anh.”
Vì cái m.ạng này, có lời gì mà tôi không dám nói chứ?
“Em thích anh từ lâu rồi.” Tôi chân thành nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không cảm nhận được ư?”
"Em cảm nhận được."
Bùi Nhược An ở ngoài cửa, lớn tiếng hét lên.
Làm tôi hết hồn con chồn luôn.
Ngay khi Bùi Ứng Hàn vừa buông cằm tôi ra, Bùi Nhược An đã đạp cửa xông vào.
Đúng là dũng mãnh.
Tôi sờ chiếc cằm đau nhức của mình, cảm thấy bọn họ đúng là hai anh em.
Bùi Nhược An kéo tôi ra phía sau, tức giận đùng đùng nhìn Bùi Ứng Hàn: "Sao anh có thể nghĩ Giản Giản là người như vậy? Tội cho cô ấy còn thăm dò em muốn hỏi sở thích của anh, tìm trăm ngàn cách muốn lấy lòng anh."
Đôi mắt của Bùi Ứng Hàn nhìn thẳng về phía tôi đang đứng sau lưng.
Ánh mắt tôi cũng khẽ di chuyển, vội vàng gật đầu.
Mặc kệ tôi có cố gắng lấy lòng anh hay không, đúng là tôi có hỏi thăm về sở thích của anh.
Đây là lời nói thật.
Cuối cùng Bùi Nhược An đưa tôi về nhà.
Khi xuống xe, cô ta kéo tay tôi lại, nói rất chân thành: “Giản Giản, chị đừng tức giận nhé.”
"Chỉ là anh trai em cảm thấy sẽ không có ai thực sự thích anh ấy, nên mới suy nghĩ nhiều, thực ra anh ấy tốt lắm."
Trả lời như thế nào đây.
Sau khi đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết, tôi thực sự không thể thấy Bùi Ứng Hàn có chỗ nào tốt cả.
Nhưng bầu không khí đã bị đẩy tới như này rồi, tôi cũng chỉ có thể gật đầu: "Tôi biết, tôi không tức giận"
Tôi nào dám tức giận.
Hiện tại ổn thỏa cả rồi.
Tôi chẳng những không nói được lời nào với Tống Khiêm, mà càng ngày càng dây dưa với hai anh em nhà họ Bùi.
Cầm bức thư tình mà Bùi Nhược An đưa cho tôi, tôi vừa đi về phía lớp của Tống Khiêm vừa nghĩ hôm nay mình nhất định phải tạo được quan hệ gì đó với Tống Khiêm.
Hôm qua tôi đã đọc bức thư tình của Bùi Nhược An rồi, nhưng cô ta không ký tên.
Chỉ cần không nói cho Tống Khiêm biết lá thư này là ai đưa, Tống Khiêm nhất định sẽ tưởng là do tôi viết.
Ngay khi tôi vui vẻ đưa bức thư tình cho Tống Khiêm, anh ấy nhìn vào bức thư rồi cau mày hỏi tôi: "Đưa cho Bùi Ứng Hàn à?"
Tôi quên mất tiêu.
Quên mất chuyện cả thế giới đều biết tôi đang theo đuổi Bùi Ứng Hàn, bao gồm cả Tống Khiêm.
“Không phải, là cho anh đấy.” Tôi vội vàng giải thích.
Nói xong tôi ngẩng đầu lên thấy Bùi Nhược An đang đứng ở hành lang đối diện.
Đôi mắt của cô ta tỏa sáng, đôi tai nhỏ đỏ ửng lên.
Vừa sợ sệt vừa chờ mong nhìn về phía tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, thấy Tống Khiêm muốn nói lại thôi, ma xui quỷ khiến thế nào lại chỉ vào Bùi Nhược An: "Bùi Nhược An viết đó, viết rất lâu rồi, anh nhớ đọc một chút nhé."
“Cô đúng là người tốt đấy nhỉ.” Hệ thống mỉa mai tôi.
"Mày thì biết cái gì? Chỉ là tao không muốn nói dối thôi."
"..."