Mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói trầm thấp của Mai Diên Quân vang lên bên cạnh.
“Mộ Mộ, cách đây không lâu anh đã có một giấc mơ rất khủng khiếp, mơ thấy anh đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài, thời tiết thay đổi đột ngột, tuyết rơi vùi lấp mấy tầng lầu, sau khi tuyết tan thì lũ lụt khắp nơi. Sau bao nhiêu gian khổ, các đồng đội hy sinh vài người, bọn anh mới trở về nước. Ai ngờ tình hình trong nước cũng rất tồi tệ, lúc anh về nhà không có em và các con. Anh đã tìm ba người rất lâu, trải qua trăm ngàn cay đắng mới tìm được con gái, nhưng lại hay tin em và con trai đã không còn trên đời này. Mộ Mộ, em không biết đâu, núi lửa phun trào, tro bụi núi lửa bao trùm cả bầu trời, tro bụi núi lửa vẫn chưa kịp tan thì mưa axit rơi xuống từ trên trời, loại mưa sẽ ăn mòn mọi thứ ấy. Mọi người lần lượt chết đi, thành phố trở thành đống hoang tàn. Anh đưa con gái đến căn cứ thủ đô, một lần ra ngoài, anh gặp tai nạn rồi cũng chết. Cảm giác như mơ vậy, mọi thứ đều quá thực tế.” Mai Ngạn Quân nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc hồi tưởng lại cảnh tượng khủng khiếp đó.
Nghe những gì Mai Ngạn Quân nói, Đinh Mộ bỗng chốc hết buồn ngủ.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông cô vô cùng yêu thương.
“Em cũng có một giấc mơ tương tự, tình hình khi giấc mơ bắt đầu giống hệt anh. Bắt đầu từ tháng 7, tháng 8 năm sau, xảy ra động đất mạnh và mưa lớn liên tục, lũ lụt và bão tố nhấn chìm thành phố. Nước lũ chưa kịp rút, thì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, cái lạnh kéo dài suốt mấy năm trời. Tuyết tan, thành phố lại chìm trong nước lũ, khi nước lũ rút đi, thì thời tiết lại trở nên nóng bức. Lúc đó, con trai bị nhiễm vi khuẩn rồi bị bệnh, em bế con đi khắp nơi tìm bác sĩ, van xin mọi người cho thuốc. Đôi tay và đôi chân gầy gò của con buông thõng xuống sau lưng em, thằng bé không nói được lời nào nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với em, dặn dò em chăm sóc tốt cho em gái. Thằng bé còn chưa kịp trưởng thành, những năm anh không ở nhà đều là thằng bé giúp đỡ em, tim em đau như bị dao đâm. Sau đó, em và những người trong căn cứ đi tìm nguồn nước cũng thiệt mạng, chỉ còn lại con gái.”
Mặc dù đã từng đau khổ khóc lóc, nhưng khi nhắc lại thì giống như xé toạc vết thương lòng của Đinh Mộ.
“Vậy thì không phải chúng ta đang nằm mơ?” Trong lòng Mai Ngạn Quân khó hiểu.
“Có lẽ chúng ta giống như trong phim truyền hình và tiểu thuyết, tức là bản thân chúng ta ở một không gian song song đã chết, linh hồn lại quay trở về một không gian khác.”
“Không gian đa chiều.” Do tính chất công việc, chỉ thấy Mai Ngạn Quân có kiến thức sâu rộng nhanh chóng hiểu được lời nói của Đinh Mộ.
“Lúc đó em chỉ sống được năm năm, sau đó còn xảy ra thảm họa gì nữa không?” Biết Mai Ngạn Quân cũng là người trọng sinh, Đinh Mộ hỏi.
“Anh dẫn con gái đi về phía bắc, đến căn cứ quốc gia lớn nhất ở thủ đô. Sau đợt nóng cực độ, động đất dẫn đến phun trào núi lửa, bầu trời bị tro bụi núi lửa bao phủ, mưa axit trút xuống, con người phải vừa đối mặt với thiên tai vừa phải giải quyết vấn đề ăn uống.”
Nói đến đây, giọng Mai Ngạn Quân trở nên trầm buồn, Đinh Mộ không nghe ra.
“Vậy thì con gái thì sao?”
“Lúc đó con gái 16 tuổi, nhờ được anh không ngừng huấn luyện nên con bé có khả năng tự bảo vệ bản thân. Trước khi anh, con bé vừa mới tìm được việc làm trong căn cứ.”
Nhớ đến căn nhà khác đã bán, Đinh Mộ nói: “Em đã bán căn nhà còn lại, dùng tiền để dự trữ lương thực và vật tư.”
Chương 18: Chia Sẻ Không Gian
“Chắc chắn phải dự trữ lương thực và vật tư, nhưng mua về cất ở đâu?”
Đinh Mộ suy nghĩ một lúc, quyết định kể chuyện không gian cho anh nghe.
Cô nắm lấy tay Mai Ngạn Quân, ý niệm vừa động, hai người xuất hiện trước căn nhà trong không gian.
Nhìn ánh sáng đột ngột và môi trường xa lạ, Mai Ngạn Quân bối rối. “Đây là đâu?”
“Mai tiên sinh, chào mừng anh đến với không gian của em.”
Đinh Mộ mỉm cười nhìn anh. “Đây là không gian em có được sau khi được trọng sinh.”
Bình thường Đinh Mộ thích đọc tiểu thuyết và phim ảnh huyền huyễn, cho nên Mai Ngạn Quân cũng biết về không gian.
Sau khi ngạc nhiên, anh cẩn thận quan sát không gian này, một căn nhà hai tầng rộng khoảng 80, 90 mét vuông, một cái hồ nhỏ phun trào nước, đằng xa là một mảnh đất đen rộng bằng khoảng hai sân bóng đá.
Bên cạnh ngôi nhà là hàng đống gạo, bột mì, dầu ăn, rau xanh, trái cây và các vật tư khác được dán nhãn, xếp gọn gàng.
Còn có 30 thùng dầu loại 50 lít mỗi thùng, trên nhãn ghi là xăng.
Có rất nhiều vật tư linh tinh khác, có những chậu cây giống trên mặt đất.
Không biết thứ gì được trồng trong hai mảnh đất đen hình chữ nhật, đã mọc những mầm non xanh mướt, bên cạnh trồng một hàng cây giống ăn quả.
“Đó là khoai tây và khoai lang, mới trồng được nửa tháng mà đã cao thế này, sau này đất ở đây có thể trồng lương thực, cây ăn quả cũng sống sót rồi.” Thấy anh nhìn về phía đất trồng, Đinh Mộ giải thích.
Ra khỏi không gian, Đinh Mộ lấy cuốn sổ ghi chép vật tư đã sắp xếp gọn gàng ra, Mai Ngạn Quân cẩn thận lật sổ đọc.
Lâu sau, anh gập sổ lại, nhíu mày.
“Mộ Mộ, anh đã trải qua thời gian khá lâu trong kiếp trước, bốn người nhà mình chỉ dựa vào những vật tư này thì còn lâu mới đủ, cần phải mua thêm.”
Đinh Mộ do dự một chút, kể cho Mai Ngạn Quân chuyện bán nhà, mặc dù căn nhà đã được sang tên cho cô trước khi đăng ký kết hôn.
“Em đã bán căn nhà trong khu trường học rồi, 720 vạn, số tiền này vẫn chưa ghi vào sổ sách.”
“Có 40 vạn tiền lương và tiền thưởng vừa phát trong hai thẻ ngân hàng trong ngăn kéo phòng, giữ lại một phần làm tiền sinh hoạt một năm, phần còn lại dùng để tiếp tục dự trữ vật tư.”
Nghe Mai Ngạn Quân kể về những thảm họa sẽ xảy ra sau này, Đinh Mộ, người đã trải qua những thảm họa đầu tiên càng quyết tâm phải tích trữ thêm nhiều vật tư.
Cộng với số tiền trong thẻ của Mai Ngạn Quân, trong tay bọn họ có tổng cộng 750 vạn đồng có thể sử dụng.
Căn nhà bọn họ đang ở bây giờ nằm trên tầng 27, kiếp trước khi mất nước mất điện, việc đi lại giữa các tầng trở thành thách thức lớn nhất.
Khu chung cư này gần trường học, kiếp trước chính phủ đã trưng dụng trường học làm nơi tạm trú tạm thời, một số người không thể vào được nên lang thang xung quanh nơi này, thậm chí những người đói khát còn đột nhập vào nhà dân tấn công chủ nhà.
Vì lý do an toàn, ba mẹ con bọn họ đã chuyển đến khu nhà dựng tạm do chính phủ xây dựng tại trường học.