Đinh Mộ đã lập danh sách phân loại sách kinh tế, văn hóa, khoa học, giáo dục, văn học, lịch sử, địa lý, khoa học sinh học, y học Trung Tây y, khoa học nông nghiệp, kỹ thuật công nghiệp, khoa học toán học và hóa học..., cô mua số lượng lớn trên mạng, chỉ riêng sách đã tốn gần 200 vạn đồng.

Mỗi khi có thời gian, cô lại tải các loại tài liệu giảng dạy trên mạng xuống, nội dung phong phú, từ giáo dục cơ bản từ tiểu học đến trung học phổ thông trong 12 năm, đến các chuyên ngành kỹ thuật chuyên sâu, còn có các chương trình giải trí như phim ảnh, phim điện ảnh, anime...

Chỉ riêng ổ cứng di động đã có đến hàng trăm cái, một khoản chi phí khổng lồ khiến Đinh Mộ vô cùng xót của.

Cô dán nhãn cho từng cuốn sách chuyên ngành và ổ cứng di động, sắp xếp gọn gàng trong thư viện không gian.

Vì các con còn nhỏ, nên cô chỉ mới đặt những cuốn sách tranh đơn giản trong thư viện của căn nhà.

Thời gian luôn trôi qua nhanh chóng, sau hơn hai mươi ngày bận rộn, việc cải tạo nhà đã hoàn tất.

Tất cả các thùng chứa nước cũng đã được đổ đầy nước, ngày nào Đinh Mộ cũng qua lại liên tục nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi, tất cả đều nhờ vào nước suối trong không gian chống đỡ.

Dọn dẹp vệ sinh xong, Đinh Mộ sắp xếp lại phòng sách, lúc này còn chưa đến trưa, cô nghĩ đến chuyện đi dạo quanh tiểu khu.

Đứng trước cổng tiểu khu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ con phố đối diện, chỉ có một vài cửa hàng nhỏ, quán ăn nhanh, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng tiện lợi, một siêu thị nhỏ và cửa hàng bán thịt rau tươi sống nằm rải rác.

Có một cửa hàng kim khí khá lớn, bên trong có đầy đủ mọi thứ.

Đinh Mộ mua một số dụng cụ kim khí thông dụng, dụng cụ cầm tay: chổi, kìm, kéo, tua vít, cờ lê, búa, dũa, dao tiện, cờ lê tấm, bình xịt,…; lưỡi cưa, cưa tay, cờ lê khí nén, kéo khí nén, máy khoan khí nén, máy khoan điện, búa điện, cờ lê điện, kéo điện, súng nhiệt.

Một bộ dụng cụ sửa chữa ô tô, thiết bị và dụng cụ thi công xây dựng, thước đo lường, dụng cụ và thiết bị làm vườn, dụng cụ và thiết bị làm vườn, dụng cụ kim cương,…

Thanh toán xong, cô bảo cửa hàng chất hàng lên xe, Đinh Mộ giả vờ dọn dẹp rồi thu vào trong không gian.

Con phố này cũng không có chỗ nào để đi dạo, cô gọi một bát mì sủi cảo ở quán ăn nhanh.

Khi đang ăn, Đinh Mộ hỏi thăm chủ quán, biết rằng có một khu chợ nông sản rất lớn cách khoảng 7,8 cây số về phía bắc, khu chợ nông sản cách vài con phố chính là khu chợ bán đủ thứ đồ mà cô và Mai Ngạn Quân đã đi dạo trước Tết, cô quyết định lái xe đến khu chợ nông sản đi dạo.

Chương 28: Giúp Đỡ

Đây là một khu chợ nông sản tương đối rộng, mở cửa bốn phía, tấp nập người qua lại.

Nơi Đinh Mộ đỗ xe gần khu bán rau củ, các sạp rau bày đầy rau xanh mướt, củ cải trắng ngần, cần tây mọng nước, cà chua đỏ mọng, dưa leo vỏ xanh có gai, cùng đủ loại nông sản và sản phẩm phụ được bày bán san sát nhau dọc theo ba bốn con phố.

Từ xa, cô thấy một đám người vây quanh sạp rau trong số đó đó, bọn họ đang vây quanh hai người đang đỏ mặt tía tai tranh cãi và tranh cãi giằng co.

Nhìn kỹ hơn, cô thấy một bà lão hơn sáu mươi tuổi mặc trang phục giản dị nhưng chỉnh tề, mái tóc hoa râm được chải gọn gàng không một sợi tó rối, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt từ ái hơi tái nhợt vì tức giận, tay phải kéo một chiếc xe đẩy đầy ắp thịt và rau.

Bà cố gắng giải thích một cách rõ ràng với người bán hàng trước mặt: “Tôi thực sự có mang tiền đến đây, anh xem đi, tôi đã mua rất nhiều thứ để trong xe đẩy này.”

“Ai biết những thứ này của bà có phải lừa đảo hay không, không có tiền mặt thì thanh toán bằng điện thoại cũng được, thời buổi này ai mà không biết dùng điện thoại.”

Người bán hàng vẫy tay, hoàn toàn không nghe lời bà. “Bà chọn nhiều rau củ như vậy mà không trả tiền, bỏ vào túi sẽ bị hư hỏng, bà không mua thì tôi bán cho ai?”

“Tôi về nhà lấy tiền trả cho anh nhé?” Bà lão luôn cố gắng giải quyết vấn đề, bà cũng không giống như một người hay trốn tránh trách nhiệm.

“Ai biết bà có đi rồi không trở lại nữa không, ai dám tin bà chứ?”

“Anh nói phải làm sao đây?”

“Này, gọi điện thoại bảo người nhà mang tiền đến.” Người bán hàng đưa cái điện thoại của mình cho bà ấy.

“Trong nhà chỉ có một ông lão, ông ấy đã lớn tuổi, chân tay không tiện.” Bà lão khó khăn nói.

“Mọi người nhìn xem, rõ ràng như vậy mà còn bảo không phải lừa đảo?” Người bán hàng không chịu buông tha.

Nghe người bán hàng nói, sắc mặt bà lão lại trắng thêm một phần, tức giận đến mức tay kéo xe cũng run rẩy.

Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, có người trách móc người bán hàng ức hiếp người già, có người chửi bới bà lão không phải người, thậm chí còn muốn lừa gạt cả rau củ, nhưng không ai tin rằng bà ấy làm mất ví và điện thoại, cũng không ai giúp bà ấy giải vây hay báo cảnh sát, tất cả bọn họ đều đứng nhìn thờ ơ.

Đinh Mộ vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, cô có tính cách lạc quan và hướng ngoại, sau khi cô quyết định những chuyện cần làm thì sẽ tự giác và nỗ lực hoàng thành.

Bị ảnh hưởng bởi tính cách và nghề nghiệp của Mai Ngạn Quân, cô vẫn luôn giữ gìn sự dịu dàng và lòng tốt trong tâm hồn mình.

Nhìn bà lão sắp tức giận đến mức ngất xỉu, chỉ sợ sức khỏe sẽ xảy ra vấn đề.

“Tôi giúp bà ấy trả tiền, tổng cộng bao nhiêu?” Đinh Mộ bước ra từ đám đông, kịp thời lên tiếng ngăn chặn lời lăng mạ của người bán hàng.

“87 đồng.” Người bán hàng nhướng mắt, đưa rau về phía Đinh Mộ.

Đinh Mộ rút điện thoại thanh toán, đặt rau lên xe đẩy nhỏ của bà lão rồi quay người rời đi.

Mặc dù Đinh Mộ có khuôn mặt dễ gần, nhưng tính cách của cô khá hướng nội, không thích giao tiếp với người khác, đi làm cũng không thích hòa nhập với đồng nghiệp, gần như không có bạn bè thân thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play